...
“Xuất hiện ngay trong hòm thư của tôi, ai đứng sau thì tạm thời chưa tra ra được.” Tư Mộ Hàn lắc đầu, lấy điện thoại ra, đưa cho Nguyễn Kiến Định xem.
Nguyễn Kiến Định xem xét email cẩn thận một lượt, lông mày nhăn lại càng sâu, chỉ có mấy chữ, nói rõ Đinh Tiến Đạt đang ở đâu, không còn gì khác, thậm chí ngay cả tên người gửi cũng không có.
“Trước tiên cứ tìm được Đinh Tiến Đạt đã…” Lời còn chưa dứt, điện thoại của Tư Mộ Hàn trong tay Nguyễn Kiến Định lại vang lên.
Là Lâm Tiến Quân gọi điện thoại tới, Nguyễn Kiến Định nhận điện: “Nói”
“Tổng giám đốc, đã tìm được Đinh Tiến Đạt, bây giờ đang trên đường trở về, lúc người của chúng tôi qua, anh ta đang nằm trên mặt đất hôn mê, chung quanh không phát hiện dấu vết của người thứ hai, đại khác tối nay có thể đến Hải Phòng”
“Được rồi, để lại một vài người ở đó tiếp tục điều tra, người thì trực tiếp đưa tới tâng hầm trong biệt thự” Siết chặt điện thoại, Tư Mộ Hàn cúp mắt, hai mắt nhìn Nguyễn Kiến Định toát lên vẻ hung ác nham hiểm.
“Tìm được người rồi, tối nay tôi bảo Lâm Tiến Quân tới đón anh”
“Được” Hai người liếc nhìn nhau, sau đó quay người rời đi, Nguyễn Kiến Định trở lại phòng bệnh, không để ý tới ánh mắt tò mò của Nguyễn Tri Hạ, nhanh chóng xử lý công việc trong tay.
Thấy không ai để ý tới mình, Nguyễn Kiến Định dứt khoát tự mình chơi, nhanh chóng ngủ thiếp đi, sắc trời dần tối, Nguyễn Kiến Định nhẫn nại xử lý trong mọi chuyện cần thiết, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng ảm đạm chiếu xuống, tối nay thời tiết thật tốt.
Đợi lâu như vậy, anh ta cũng không sợ đợi thêm một lúc. Nguyễn Kiến Định ngồi lại trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc Lâm Tiến Quân tới đã là sau nửa đêm, khi màn đêm u tối nhất, cửa nhanh chóng bị đẩy ra, Nguyễn Kiến Định mở hai mắt, đứng lên, ánh đèn màu cam trong phòng chiếu lên người anh, hòa làm một với sự tàn độc trên người anh.
“Tổng giám đốc Định, tổng giám đốc bảo tôi tới đón anh” Người đến cúi đầu, tiếng nói không lớn nhưng trong bệnh viện yên lặng đủ để Nguyễn Kiến Định nghe được.
Anh gật đầu, đắp lại chăn ngay ngắn cho Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say rồi mới quay người rời đi.
Một đường xe lao vùn vụt, chỉ dùng thời gian mười lăm phút, Lâm Tiến uân đã đưa Nguyễn Kiến Định an toàn tới nơi.
Trong tâng hầm âm u, không có ánh mặt trời chiếu tới, ánh đèn như tuyết trắng chiếu sáng bốn phía, giữa phòng có một người đàn ông, đầu cúi thấp đang bị trói vào ghế, bốn phía đứng đầy vệ sĩ, Tư Mộ Hàn đứng ở vị trí trung tâm.
“Tới rồi” Tư Mộ Hàn nói, cũng không quay đầu lại nhìn.
“Hỏi được gì rồi?” Nguyễn Kiến Định ngồi lên ghế, vẻ mặt vốn không có biểu cảm gì, vậy mà lúc này lại mỉm cười.
Tư Mộ Hàn liếm môi, giọng điệu có chút nghiền ngẫm: “Chào hỏi một vòng rồi mà vẫn không nói gì, rất cứng miệng, hay là anh thử một chút: Tư Mộ Hàn tránh ra một bên, nhìn về phía Nguyễn Kiến Định đang ở sau lưng, khóe mắt của anh không mang theo ý cười.
Đã nhiều năm chưa từng thấy được vẻ mặt như vậy của Nguyễn Kiến Định, Tư Mộ Hàn đút hai tay vào túi, anh đã lớn vậy rồi, đây mới là lần thứ hai thấy được nụ cười này của Nguyễn Kiến Định, kết cục đằng sau, nếu dùng từ cực kỳ bi thảm để miêu tả thì cũng không có gì quá đáng.
Nguyễn Kiến Định đứng dậy, nở nụ cười với Tư Mộ Hàn, cũng không từ chối, nói: “Trước tiên giội nước cho tỉnh đã, cho tôi một cái búa.” Nguyễn Kiến Định cúi đầu xắn ống tay áo, rồi lại gân Đinh Tiến Đạt.
Một chậu nước đá dội xuống, cho dù có đang là đêm hè thì Đinh Tiến Đạt vẫn bị lạnh đến cứng người.
Anh ta thở hổn hển mở to mắt, nhìn Nguyễn Kiến Định đang đi về phía mình, lại quay đầu đối diện với ánh mắt của Tư Mộ Hàn, trong mắt không có chút rung động nào, khóe miệng nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười: “Sao? Lại chuẩn bị cả viện trợ à”“
“Lời đầu tiên cho phép tôi giới thiệu một chút, tôi là Nguyễn Kiến Định, con trai của người đứng đầu nhà họ Nguyễn đã bị anh hại chết năm đó.” Sau đó nhận lấy búa mà vệ sĩ đưa tới, sắc mặt Nguyễn Kiến Định lạnh đến cực điểm, nhìn Đinh Tiến Đạt, rồi ước lượng trọng lượng của chiếc búa trong tay.
...