...
Ai không tiếc mạng chứ, lúc chạy trối chết mọi người đều biến thành kiện tướng thể dục thể thao, chạy trốn nhanh như bay.
Nguyễn Tri Hạ bước chân nhanh hơn, vội vội vàng vàng chạy lên phía trên, ở khúc ngoặt cầu thang, liền vừa vặn đụng phải người phía trên đang đi xuống.
Người phía trên đi xuống cũng đi rất nhanh nên hai người đâm sầm vào nhau đến nỗi đầu Nguyễn Tri Hạ có chút choáng váng.
Cũng may người đụng phải cô nhanh tay giữ chặt bả vai cô lại, cánh tay mạnh mẽ cùng hơi thở quen thuộc, mặc dù không nhìn thấy mặt, ngay lập tức Nguyễn Tri Hạ cũng đoán ra ai đang giúp cô.
Cô chợt ngẩng đầu lên, liền trông thấy vẻ mặt lo lắng của Tư Mộ Hàn.
Cặp mày anh tuấn của anh nhíu chặt lạ với nhau, trong mắt tràn ngập lo lắng, tiếng nói càng thêm trầm thấp so với bình thường: “Không sao chứ?”
Nguyễn Tri Hạ buột miệng trả lời: “Không sao.”
Mặt mày anh nhẹ nhàng giãn ra, thở dài nhẹ nhõm nói: “Không sao là tốt rồi.”
Mới vừa rồi dưới tình huống khẩn cấp như vậy, Tư Mộ Hàn hỏi cô đáp lại, hoàn toàn như một thói quen.
Hiện giờ tỉnh táo lại, cô phát hiện ra Tư Mộ Hàn có chút khác thường. . Ngôn Tình Sủng
Thoạt nhìn vẻ mặt của anh khi nãy, rõ ràng là đang quan tâm đến cô.
Nguyễn Tri Hạ nhận ra điều này, Tư Mộ Hàn tự nhiên cũng ý thức được.
Lập tức sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, khôi phục lại bộ dáng thờ ơ cách xa ngàn dặm hàng ngày, buông mạnh Nguyễn Tri Hạ ra, ánh mắt chán ghét, giọng nói lạnh như băng: “Cháy rồi, chạy lên trên này làm gì? Muốn chết ở công ty tôi à, muốn liên lụy đến tôi sao?”
Từng lời anh nói ra mỗi một câu đều phi thường khó nghe.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không trả lời một cách mỉa mai giống như trước kia, ánh mắt cô sáng quắc nhìn thẳng Tư Mộ Hàn, khóe môi thậm chí còn vương ý cười.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn càng ngày càng khó coi, không chút biểu tình gọi tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ không đáp hỏi lại: “Hạ Hạ đâu?”
Tư Mộ Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhanh chóng quay đi không dám đối diện cô nữa, có chút bối rối.
“Thời Dũng đưa bé xuống trước rồi.”
Nụ cười trên môi Nguyễn Tri Hạ không ngừng được càng tươi tắn lên, ánh mắt dường như dính chặt lấy người anh không nháy chút nào: “Đến tận bây giờ tôi cũng không biết, anh Tư đây lại là người thương hoa tiếc ngọc như vậy đấy, khi chạy trối thế mà còn có thể lo lắng đến sống chết của vợ trước.”
“Hừ, tự mình đa tình!”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Tự nhiên khi có cháy đều phải chạy xuống thang bộ, mà tôi cũng vậy vừa vặn gặp được cô ở chỗ này mà thôi. Nếu cô muốn chết ở đây thì tôi cũng không ngăn cản cô.”
Anh nói xong, nghiêng người vung tay đi xuống dưới.
Nguyễn Tri Hạ phảng phất ngửi thấy mùi khói thuốc lướt qua, nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thậm chí còn tựa vào tay vịn cầu thang, hứng thú nhìn theo bóng dáng đang xuống lầu của Tư Mộ Hàn.
Ban đầu Tư Mộ Hàn bước rất nhanh xuống, thế nhưng càng đi càng chậm lại.
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười mang ý tứ hàm xúc khó hiểu: “Anh Tư, chạy nhanh đi, tôi ngửi thấy mùi khói rồi, có phải lửa cháy lên đến đây rồi không? Tôi chết ở trong này cũng không liên quan đến anh, dù sao cũng là sự cố ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến anh đâu.”
Cô cố ý nói to hơn, chính là muốn Tư Mộ Hàn nghe rõ ràng lời cô.
Nói dứt lời, Tư Mộ Hàn lại bước nhanh hơn, tiếp tục đi xuống dưới.
Nguyễn Tri Hạ duy trì tư thế tựa vào tay vịn cầu thang, nụ cười trên mặt dần dần cứng đờ. Giông như cánh đồng bị cháy, chỉ để lại một mảnh hoang vu.
Anh ấy thật sự đi rồi sao?
Nhưng vừa rồi, rõ ràng cô thấy trong mắt anh có quan tâm cùng lo lắng. Đó là hình ảnh quen thuộc của Tư Mộ Hàn đối với cô, làm sao cô có thể nhìn nhầm được?
Chẳng lẽ, cô đoán sai rồi sao?
Nguyễn Tri Hạ trượt tay vịn ngã ngồi trên mặt đất.
...