...
“Tri Hạ tỉnh rồi sao.” Nguyễn Tri Hạ vội vàng thay giày: “Mẹ vừa mới ra ngoài mua bánh bao, bây giờ chúng ta rửa mặt, rồi cùng ăn sáng nhé.”
“Vâng.” Tư Hạ dụi dụi mắt, khôn khéo đưa tay đòi ôm.
Lúc Nguyễn Tri Hạ giúp Tư Hạ đánh răng rửa mặt xong, Tư Mộ Hàn đã bày bánh bao ra mâm.
Cô không nói gì, chỉ là đem Tư Hạ đặt trên ghế ngồi.
Tư Hạ đưa tay nhao nhao muốn thử: “Oa! Bánh bao thật lớn.”
Nguyễn Tri Hạ vừa rửa tay cho bé, cũng không quản, mặc bé dùng tay bắt.
Cô xăn tay áo Tư Hạ lên, rồi xoay người vào bếp lấy cháo và khoai lang.
Khoai lang đỏ củ nhỏ, vừa ngọt vừa mềm, Tư Hạ rất thích ăn.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ sợ bé tiêu hóa không tốt, chỉ cho bé ăn hai củ.
“Không nếm thử chút sao?Là từ chỗ ông chú ấy mang về đấy.”Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Mộ Hàn, lấy hai củ khoai lang đỏ đưa cho anh.
Tư Mộ Hàn cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh hơi híp híp đôi mắt, vẫn không chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Người càng kiệm lời, lúc tính cách, lời nói và hành động có sự thay đổi, người thân thiết bên cạnh đều có thể dễ dàng phát hiện được chỗ khác thường.
Huống chi sự thay đổi của Tư Mộ Hàn có phần rõ ràng.
Nguyễn Tri Hạ cũng không hỏi thêm gì.
Tạm thời trong lòng cô còn băn khoăn chuyện khác.
Đó chính là Lưu Chiến Hằng.
Sự việc của Lưu Chiến Hằng đã kéo dài đủ lâu rồi, kéo dài thêm nữa, cô sợ lại sinh thêm rắc rối, còn không bằng sớm giải quyết cho xong.
Nếm qua đồ ăn sáng, Nguyễn Tri Hạ lơ đãng nói: “Bây giờ anh và Tri Hạ đi liền sao? Em có việc muốn ra ngoài.”
Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Đi đâu?”
“Đi tìm Lưu Chiến Hằng hỏi một ít chuyện.” Nguyễn Tri Hạ cũng không giấu diếm gì.
Tư Mộ Hàn lặng im trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Anh cũng đi.”
“Anh đi làm gì?” Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày, cô không tự cảm thấy Tư Mộ Hàn vì thấy cô muốn đi nên mới đi theo.
Tư Mộ Hàn không có biểu cảm gì mà nói ra hai chữ: “Khám bệnh.”
……
Xe hơi dừng tại cửa trung tâm tư vấn tâm lý của Lưu Chiến Hằng.
Tư Mộ Hàn ngồi ở tay lái, Nguyễn Tri Hạ ngồi ở vị trí tay lái phụ.
Cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe hơi, nơi này của Lưu Chiến Hằng có lẽ mới mở cửa, vẫn còn nhìn thấy dì lao công làm vệ sinh.
Hai người đến để bàn chuyện, nên không dẫn Tư Hạ theo, Tư Mộ Hàn gọi điện cho người đón cô bé về biệt thự rồi.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe đi xuống, quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Em gọi cho Lưu Chiến Hằng.”
Tư Mộ Hàn đang muốn nói, ánh mắt đột nhiên run lên, nhìn về phía trước, nói: “Không cần, gọi rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nương theo ánh mắt anh nhìn qua, liền thấy Lưu Chiến Hằng lái xe chậm rãi đi về bên này.
“Trùng hợp thế? Hai người cùng tới à?”
Lưu Chiến Hằng xuống xe, toàn thân âu phục trắng phẳng phiu, trắng đến nỗi có hơi chói mắt.
...