...
Nguyễn Tri Hạ cùng Thẩm Lệ hai người ầm ĩ một hồi mới thu xếp đồ đạc này nọ, chuẩn bị rời khỏi.
Trong lúc hai người mặc động phục học sinh rời khỏi, Tiêu Thâm cũng vừa lúc mở cửa phòng.
Ánh mắt Tiêu Thâm có chút giống máy móc quét qua quét lại trên hai người đó.
Sau đó liền lấy ra điện thoại di động.
Rất nhanh tiếng chuông điện thoại của Nguyễn Tri Hạ liền vang lên.
Nguyễn Tri Hạ lấu điện thoại ra, giơ trước mặt Tiêu Thâm, sắc mặt có chút xấu hổ.
Tiêu Thâm quá mức kinh ngạc, thế nên hoài nghi người trước mặt có phải Nguyễn Tri Hạ không, cho nên mới gọi điện thoại cho cô ấy.
Nguyễn Tri Hạ cực kì xấu hổ, cô ấy vừa mới cùng Thẩm Lệ vui vẻ ầm ĩ, vừa ra tới thì đụng mặt Tiêu Thâm.
Thật là có chút xấu hổ.
Tiêu Thâm sắc mặt liền rất nhanh trờ lại như bình thường, một bên để điện thoại lại chỗ cũ, một bên hỏi: “hai người muốn đi ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, cùng bạn bè ra ngoài.” Nguyễn Tri Hạ gật dầu trả lời.
Một bên tay của Nguyễn Tri Hạ bị Thẩm Lệ chọt chọt, nhỏ giọng hỏi: ‘Người này là ai? Cậu đi đâu không lẽ cũng muốn quản?”
Vừa dứt lời, Thẩm Lệ liền nghe người đối diện Tiêu Thâm nói một câu: “Cô Thẩm, tôi là bảo vệ của cô Hạ.”
Thẩm Lệ nghe vậy thì kinh ngạc trợn to mắt.
Người kia có tai nghe được xa nghìn dặm hay sao, giọng của mình nhỏ như vậy mà cũng nghe thấy được.
Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ tay Thẩm Lệ, nói với Tiêu Thâm: “Chúng tôi phải đi ra ngoài, anh không cần đi theo chúng tôi.”
Tiêu Thâm gật gật đầu, xoay người đi vào nhà.
Các cô ấy mặc đồ kiểu đó, nghĩ cũng không muốn nghĩ đến chuyện đi cùng đâu.
Tiêu Thâm đi rồi, Thẩm Tề mới kéo kéo Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Không phải là có chuyện gì xảy ra với cậu chứ? Tại sao lại đột nhiên tìm người bảo vệ vậy?”
“Đề phòng Khanh Tần đó.” Nguyễn Tri Hạ tránh nặng tìm nhẹ, cười nói.
“Cũng đúng, Khanh Tần người kia tất nhiên oán giận, đề phòng một chút vẫn tốt hơn.”
Dù sao Nguyễn Tri Hạ đứng ở trước mắt thực sự rất bình thường, Thẩm Lệ cũng thật tự nhiên tin lời nói của Nguyễn Tri Hạ.
“Nhưng mà bảo vệ của cậu thoạt nhìn cũng rất dọa người, một chút cũng không giống bảo vệ.”
“Thân phận của anh ấy có chút phức tạp nhưng rất lợi hại.”
“Ừ.” Thẩm Lệ bình thường lúc ra ngoài cũng sẽ mang theo bảo vệ.
Dù sao thì cũng là nhân vật của công chúng, người hâm mộ cũng nhiều, chỉ sợ gặp trúng người hâm mộ không có lí trí,…
…………
Nguyễn Tri Hạ cùng Thẩm Lệ đi đến trường học trước đây.
Hiện tại đang trong kì nghỉ đông nên trường học hiển nhiên không có người nào.
Nguyễn Tri Hạ lúc đầu còn không cảm thấy được nhưng đi được một lúc sau liền cảm thấy được mặc đồng phục đúng là chuyện thật ngốc.
Dù là hai người muốn giả làm học sinh, nhưng mà làm sao giải thích với bảo vệ là trong lúc nghỉ đông như này lại mặc đồng phục đến trường?
Trong kì nghỉ, không phải học sinh nữ nào cũng đều mặc đồ thường ngày, muốn trang điểm thật xinh xinh đẹp đẹp hay sao?
Thẩm Lệ cũng suy nghĩ về vấn đề này, nhạy bén nói: “Vậy hai chúng ta trèo tường đi.”
Không để cho Nguyễn Tri Hạ có cơ hội phản ứng, Thẩm Lệ liền kéo Nguyễn Tri Hạ tới phía sau của trường học.
Cô ấy vừa đi vừa nói: “Trước kia ở đây không phải có một bức tường thấp sao? Chúng ta ngày trước đều theo bức tường đi mà bay vào.”
...