...
“Đây mới là bộ đầu tiên mà thôi, còn hai bộ nữa đó, em mau đi thử xem thế nào.” Tư Mộ Hàn đỡ Nguyễn Tri Hạ đi vào trong phòng để thay váy. Động tác của anh bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, ánh mắt vô thức nhìn qua cửa sổ, đối diện anh tựa như không bất cứ thứ gì khác ngoài tấm rèm được treo ở đấy. Chắc chắn có gì đó đang theo dõi ba người bọn anh ở đây. Cái cảm giác rợn cả gai ốc này khiến cho Tư Mộ Hàn cảm nhận được rất rất rõ ràng, người tới lần này không cùng đẳng cấp với người lúc trước.
Trước khi Nguyễn Tri Hạ phàn nàn, Tư Mộ Hàn đã nhanh tay trực tiếp dùng sức đẩy mạnh một cái. Nguyễn Tri Hạ có chút chán nản cởi bỏ chiếc váy cưới nặng nề, sau khi cởi ra cô liền cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều. Quả nhiên làm cô dâu không phải là điều dễ dàng! Cái thứ nặng như vậy thật sự là bộ váy cưới mà cô vừa mặc lên sao! Thật không thể tin nổi mà!
Bộ váy thứ hai đơn giản hơn cái đầu nhiều. Chiếc váy hoàn toàn có màu trắng bạc với cổ đứng. Chân váy rủ trên mặt đất, đuôi váy kéo dài suốt từ phòng thử đồ đến chỗ Tư Mộ Hàn đang ngồi đợi. Tuy bộ váy hơi rộng một chút nhưng vẫn có thể tôn lên được thân hình đồng hồ cát đẹp đẽ của cô.
“Cái này thì sao, tuy rằng có chút phiền phức, nhưng chất liệu vải lại dày hơn trước một chút. Em thấy bộ này nếu mặc cũng không quá lạnh.”
Năm nào, cứ mỗi lần đến mùa đông, Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ dành cả ngày để ở trong nhà, có lẽ cô chưa bao giờ trải qua một mùa đông thật sự ở Hải Phòng. Vừa định cho người thay đồ, Tư Mộ Hàn đang ngồi ở bên cạnh đã đứng dậy nắm lấy tay cô thật mạnh, khiến cho hai người đột nhiên va vào nhau. Không biết là do cô đang mặc bộ váy quá dày hay vì một lí do nào khác mà Tư Mộ Hàn lại chao đảo, đứng không vững.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy mà hai người họ lại trực tiếp ngã xuống ghế sô pha. Nguyễn Hướng Minh ngồi ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm, bước chân đồng thời khẽ dịch chuyển lui về bên cạnh hai bước.
“Tri Hạ, chúng ta không cần kết hôn có được không? Nếu như em muốn mặc áo cưới thì có thể mặc ở trên giường cho anh xem, anh sẽ càng vui vẻ hơn…”
Mạnh mẽ giữ lấy vòng eo đính đầy châu báu của Nguyễn Tri Hạ, bàn tay to lớn của Tư Mộ Hàn sờ soạng hai cái, anh híp mắt, chôn cằm ở trên hõm vai của cô.
Sắc mặt của cô đột nhiên đỏ ửng, cô mạnh mẽ đẩy anh ra, giãy giụa thoát khỏi cái ôm của anh, quay người bỏ chạy. Cô chính là bị những lời nói lớn mật của anh dọa đến hít thở không thông, xấu hổ đến nỗi khuôn mặt giống như sắp nhỏ ra máu, cũng không dám tiếp tục nhìn anh nữa, cúi đầu nhanh chóng chạy về hướng phòng thay đồ.
Anh đưa tay phải lên vuốt cằm, mới chỉ có một chút như vậy mà đã… Điều này làm cho tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Anh lười biếng dựa người vào trên ghế sofa, tiện tay cầm cuốn tạp chí đặt ở trên bàn lên, hờ hững liếc nhìn.
Nguyễn Hướng Minh nuốt một ngụm nước bọt, cậu bé cảm thấy… cảm thấy hình như biểu hiện của cha cậu bé hôm nay có chút kỳ lạ, thế nên cậu bé vô cùng thấp thỏm nhấc chân, định đi làm tổ ở một vị trí nào đó cách xa nơi này một chút. Ngay cả quyển sách mà cậu bé vừa mới vui vẻ xem hiện tại cũng không dám lật ra, cái cổ co rút lại giống như một chú chim cút nhỏ.
Sau khi trêu chọc cô gái nhỏ một hơi, tâm trạng đang nặng nề của anh cũng tốt lên rất nhiều. Anh cũng không thèm để ý đến cử chỉ lén lút của Nguyễn Hướng Minh, giả vờ như không phát hiện ra cái gì, yên ổn chờ cô đi thay bộ quần áo cuối cùng, thuận tiện nghĩ xem lát nữa phải tiếp tục chiếm tiện nghi như thế nào đây.
Lần này cũng không có nhanh chóng như lúc nãy, mẹ trẻ Nguyễn Tri Hạ ở trong kia đóng cửa hơn nửa tiếng, sau đó mới mặt mày nhăn nhó từ bên trong bước ra.
Đã có bài học trước đó, lần này cô cố ý kiểm tra lại nhiều đợt, rồi lại thấp thỏm nhấc váy từ bên trong đi ra.
Áo cưới màu trắng thuần túy, áo cổ chéo tay dài, kiểu dáng ôm sát cơ thể khiến cho nửa người trên của cô càng thêm mảnh mai thon thả, làn váy bồng bềnh xếp tầng vừa vặn dài chấm đất, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa xuống vừa vặn che phủ tấm lưng trần trắng nõn. Vòng eo dùng ren trang trí thành một đường viền hoa quấn quanh làm cho cô thoạt nhìn giống như một cô công chúa nhỏ còn chưa trưởng thành, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng. Tư Mộ Hàn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá qua một lượt.
“Thế nào? Bộ này có lẽ là được rồi đúng không!”
Dưới đáy mắt cô lộ ra một chút hụt hẫng, tuy rằng bộ này nhìn cũng rất đẹp, nhưng mà thật ra cô lại thích hai bộ trước đó hơn, đáng tiếc…
...