...
Cũng không cần nhiều lời, Cố Tri Dân đã nhanh chân đem Tư Nguyễn đi, Nguyễn Tri Hạ vừa cầm lấy đơn thanh toán, Tiêu Giai Kỳ đã đi qua chỗ cô.
“Tri Hạ, con nói cho mẹ biết, Nguyễn Hương Thảo sao rồi, con bé rốt cuộc ở đâu?” Tiêu Giai Kỳ thấp giọng khẩn cầu: “Hương Thảo tuy làm ra nhiều chuyện không hay, nhưng con bé nói cho cùng cũng ta một tay mẹ nuôi lớn, chỉ là nhất thời đi sai đường mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ cười nhạo: “Bà cũng biết Nguyễn Hương Thảo đi nhầm đường, chưa làm được chuyện tốt gì à?”
Nguyễn Hương Thảo tuy không phải là con ruột của Tiêu Giai Kỳ, nhưng lại do một tay Tiêu Giai Kỳ nuôi lớn, cho đến hiện tại bà vẩn rất yêu thương Nguyễn Hương Thảo, tất nhiên cũng sẽ không thích nghe Nguyễn Tri Hạ nói Nguyễn Hương Thảo như vậy.
Bà ta liền lập tức giải thích: “Con cũng biết mà, Hương Thảo được chiều từ bé đến lớn, sau đó gặp phải nhiều chuyện đả kích con bé như vậy, từ lúc bạn trai con bé qua đời, tinh thần con bé càng ngàng càng giảm sút, con bé thực sự chỉ là…”
Nguyễn Tri Hạ nghe Tiêu Giai Kỳ thanh minh biện hộ hộ Nguyễn Hương Thảo, chỉ cảm thấy ghê tởm đến tận cùng.
Cô tức đến mức phát run,hét lên: “Đủ rồi!”
“Đả kích? Bà cảm thấy những chuyện cô ta gặp phải rất kinh khủng sao?” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vứa tiến lại gần Tiêu Giai Kỳ.
Tiêu Giai Kỳ thấy sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ lạnh băng, liền lùi về phía sau: “Hương Thảo con bé…”
Bà ta dần lùi về phía sau, đến khi chạm vào bức tường dường như không còn đường lui nữa.
Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn ra ngoài không mang giày cao gót, nhưng vẫn cao hơn Tiêu Giai Kỳ đi giày cao gót khoảng 2cm.
Vì vậy trông Nguyễn Tri Hạ càng có khí thế, khiến Tiêu Giai Kỳ không dám mở miệng.
“Nguyễn Hương Thảo cô ta tự làm tự chịu.” Nguyễn Tri Hạ nói, ngữ khí nhẹ tênh: “Còn đả kích lớn nhất cả đời tôi đó chính là có một người mẹ như bà.”
Tiêu Giai Kỳ thất kinh, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, môi động động nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
“Từ nhỏ tới lớn, Nguyễn Hương Thảo làm gì cũng đúng, làm sai cũng là đúng. Còn tôi, làm sai là làm sai, làm đúng cũng là làm sai!” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, lui ra, cười nói: “Kể ra, tôi còn phải cảm ơn Nguyễn Hương Thảo mới đúng.”
Tiêu Giai Kỳ bị lời của Nguyễn Tri Hạ làm cho khiếp sợ, nghe thấy Nguyễn Tri Hạ nói phải cảm ơn Nguyễn Hương Thảo, bà lập tức nói: “Nếu con đã muốn cảm ơn con bé, thì tha cho con bé đi.”
Nguyễn Tri Hạ cười nhạt: “Tôi phải cảm ơn cô ta đã chịu tội thay cho tôi, sự nuông chiều của bà hủy hoại cả đời của cô ta. Nếu người mà bà yêu thương là tôi mà không phải cô ta, thì bây giờ có lẽ tôi cũng bị rơi vào hoàn cảnh giống như cô ta bây giờ, không phải sao?”
“Nguyễn Tri Hạ, con…con…” Tiêu Giai Kỳ cả đời này đều sống dựa vào đàn ông, bà mất nửa đời người đối tốt với Nguyễn Hương Thảo, lúc này bị Nguyễn Tri Hạ nói là bà hủy hoại cả đời của Nguyễn Hương Thảo, khiến bà tức không nói nên lời.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, người phụ nữ Tiêu Giai Kỳ này, thật là vừa đáng giận vừa đáng hận.
Nếu Tiêu Giai Kỳ không phải mẹ của cô, chỉ là một người qua đường, Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ cảm thấy vừa đáng giận vừa đáng hận như vậy.
Rõ ràng là diện mạo xuất chúng, đủ chân đủ tay, sao không dựa vào sức mình nuôi sống bản thân, lại cứ thích đi dựa dẫm vào đàn ông, để đàn ông nuôi mình, đến cuối cùng tự đánh mất đi bản thân, giờ còn không phân biệt được đúng sai.
“Chuyện của Nguyễn Hương Thảo,… bà đi hỏi….” Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ định nói là bà ta đi tìm Tư Mộ Hàn mà hỏi, nhưng lời ra đến miệng lại biến thành: “Bà đi tìm một người tên là Lưu Chiến Hằng, anh ta biết tin tức của Nguyễn Hương Thảo.”
Tiêu Giai Kỳ nghe xong, mắt sáng lên: “Lưu Chiến Hằng?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tiêu Giai Kỳ thật sự là hết thuốc chữa rồi.
“Đúng, anh ta tên là Lưu Chiến Hằng, anh ta và Nguyễn Hương Thảo từng có qua lại với nhau, bà đi tìm anh ta hỏi.” Lưu Chiến Hằng quả thực từng lợi dụng Nguyễn Hương Thảo, bảo Tiêu Giai Kỳ đi tìm anh ta cũng không sai.
Để cho bọn họ cắn xé lẫn nhau đi.
…….
...