...
Sắc mặt Tư Mộ Hàn âm trầm, gật đầu: “Ừm.”
“Không thấy a, hắn cũng đến Kim Hải sao?” Cố Tri Dân tặc lưỡi một cái, anh thay đổi bộ dạng nhếch nhác khù khờ lúc nãy khi ở cùng với Thẩm Lệ đi, biểu cảm bây giờ có hơi bỡn cợt: “Kim Hải là nơi chúng ta kinh doanh hợp pháp, để tôi xem xem tên tiểu tử đó có làm loạn ở đây không.”
Nhà họ Khanh có quyền có thế, nhưng mấy đứa con cháu nhà bọn họ thì lại không ra gì, nhiều lần bị dính scandals không hay ho gì rồi.
Trong giới thượng lưu này, chả có nhà ai muốn tiếp xúc với đám con cháu nhà họ Khanh cả, nhưng dù sao nhà họ Khanh cũng có quyền có thế, nhiều người chỉ có thể ngoài mặt thì giả vờ nghênh đón đám tiểu tử nhà họ Khanh nhưng trong lòng thì không.
Nhưng Cố Tri Dân cũng không thèm quan tâm điều đó, anh không có sợ Khanh Tần.
Cố Tri Dân nói xong liền quay đầu tìm Thẩm Lệ, nhìn thấy cô đang gọi điện thoại cho ai đó.
Anh lặng lẽ tiến đến gần, anh không nghe được cô đang gọi cho ai, nên nhỏ tiếng hỏi: “Thẩm Tiểu Lệ, em đang gọi cho ai vậy?”
Thẩm Lệ quay đầu lại liếc anh ta một cái, đẩy anh ta ra một cách đầy ghét bỏ, rồi nói trong điện thoại: “Không có gì thì về sớm chút đi, hôm nào rảnh rỗi ăn cơm chung, bye bye.”
Cố Tri Dân nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Em đang gọi cho Tri Hạ sao?”
“Liên quan gì đến anh!” Thẩm Lệ cúp điện thoại rồi nhìn Tư Mộ Hàn một cái, cô hậm hực hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu lại rời đi.
Cố Tri Dân gọi cô từ phía sau: “Thẩm Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ giơ túi lên làm một điệu bộ muốn đánh anh ta, Cố Tri Dân lập tức ngoan ngoãn im lặng ngừng nói nữa.
Tuy nhiên, lúc anh ta quay đầu lại, lại là một điệu mỉm cười: “Nhìn sự thô lỗ của Thẩm Tiểu Lệ mà xem, coi đời này em ấy có thể gả cho ai được không, không biết chừng nào thì em ấy mới có thể dịu dàng như Tri Hạ nữa…”
“Dịu dàng?” Tư Mộ Hàn nhướn mày: “Cậu nói Nguyễn Tri Hạ à?”
“Đúng rồi, chẳng phải ở trước mặt cậu cô ấy dịu dàng lắm sao…” Cố Tri Dân cảm thấy Nguyễn Tri Hạ đối xử với Tư Mộ Hàn tốt hơn nhiều so với Thẩm Lệ đối với anh ta.
Tư Mộ Hàn mím môi, cười khẩy rồi chẳng nói gì.
Lần đầu tiên gặp người phụ nữ đã tát anh đấy…
Thanh âm cười lạnh này làm cho da đầu Cố Tri Dân siết chặt hơn: “Tôi sẽ lập tức yêu cầu người tìm xem Khanh Tần còn ở đây không.”
Cố Tri Dân còn không biết Nguyễn Tri Hạ đang tìm Tư Mộ Hàn chứ đừng nói Tư Mộ Hàn đang ở cùng phòng riêng câu lạc bộ với Khanh Tần.
Anh ta chỉ nghĩ Tư Mộ Hàn sợ Khanh Tần sẽ chơi bời mù quáng ở Kim Hải, xong lại rước phiền phức đến Kim Hải.
Đến tận khi anh ta đưa người vào thang máy thì mới hậu tri hậu giác nhớ ra: “Sao Đình Kiên lại biết Khanh Tần ở đây?”
Người phục vụ đi theo anh ta, đúng lúc cũng là người tiếp đãi Tư Mộ Hàn và Tô Miên, nói: “Trước đó Tư thiếu gia và Khanh tổng đã uống rượu trong phòng riêng câu lạc bộ.”
“Cậu có chắc là cậu nhìn đúng không?” Cố Tri Dân theo bản năng mà nghi ngờ người phục vụ nhìn lầm.
Dù sao Tư Mộ Hàn thường rất ghét mấy bữa tiệc tùng, cũng không thích ra ngoài chơi, ngay cả khi anh ta mời Tư Mộ Hàn ra ngoài uống rượu, Tư Mộ Hàn cũng không nhất thiết đồng ý.
Chưa kể một người không ra gì như Khanh Tần.
“Không sai đâu ạ, tôi còn đi vào rót rượu kia mà, Tư thiếu gia cũng đã đến đây rất nhiều lần, tôi không thể nhìn nhầm được.” Người phục vụ lắc đầu liên tục, biểu thị mình không nhìn nhầm.
Cố Tri Dân hoàn toàn choáng váng, những việc làm của Tư Mộ Hàn gần đây thực sự khó hiểu.
Từ Nguyễn Tri Hạ, đến Tô Miên, rồi đến Khanh Tần, một loạt những chuyện loạn thất bát tao này không giống với phong cách hành sự của Tư Mộ Hàn.
Cố Tri Dân suy nghĩ một lúc lâu, có chút bực bội đưa tay gãi đầu, rồi lại thở dài: “Hừ!”
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Anh ta đưa người đến phòng riêng của câu lạc bộ, nơi mà Tư Mộ Hàn và Khanh Tần đã uống rượu trước đó.
Vẫn còn rất nhiều người trong đó, khi họ nhìn thấy Cố Tri Dân thì lập tức chào hỏi: “Cố tổng?”
“Hôm nay ngọn gió nào thổi Cố tổng qua đây vậy!”
...