...
Lưu Chiến Hằng nhìn ra được Tư Mộ Hàn tới không có ý tốt, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua Tư Mộ Hàn sẽ thật sự đánh mình.
Tư Mộ Hàn dùng sức rất lớn với khí thế hung các, tấn công mãnh mẽ lại nhanh nhẹn, cho dù Lưu Chiến Hằng có một chút đề phòng nhưng vẫn bị đánh cho trở tay không kịp.
Lưu Chiến Hằng nằm trên mặt đất, nhíu mày và hơi nhắm mắt lại. Qua vài giây, anh cắn chặt hàm răng đứng dậy, phủi bụi bặm không hề tồn tại trên người, hờ hững cười nhìn Tư Mộ Hàn: “Đây chính là cách ngài Tư giải quyết mọi chuyện sao?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy nhìn anh rất gợi đòn, cho nên lại giúp đỡ anh đạt được mục đích mà thôi.” Tư Mộ Hàn nói xong lại chỉnh lại tay áo của mình, ngồi xuống sofa.
Lưu Chiến Hằng chưa từng nghĩ tới Tư Mộ Hàn sẽ nói ra… một lý do như thế.
Nghe một lý do dường như không hề có đạo lý, nhưng Tư Mộ Hàn nói ra với giọng điệu nghiêm túc, làm cho Lưu Chiến Hằng cũng cảm thấy có vài phần đạo lý vậy.
Đúng là…
Lưu Chiến Hằng dở khóc dở cười: “Vậy tôi còn phải cảm ơn anh à?”
“Cảm ơn thì không cần.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn không mấy tập trung nói, sau đó rút ra một tập tài liệu vứt xuống trước mặt Lưu Chiến Hằng: “Ngài Lưu rất quan tâm tới tình trạng sức khỏe của vợ tôi nhỉ!”
Đó là một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, chỗ cột tên viết là Nguyễn Tri Hạ.
Trước đó Tư Mộ Hàn từng dẫn theo Nguyễn Tri Hạ đi làm kiểm tra sức khỏe, trong bệnh viện có tài liệu lưu lại. Mà mấy ngày hôm trước, Tư Mộ Hàn phát hiện ra Lưu Chiến Hằng đã lấy ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của Nguyễn Tri Hạ.
Hơn nữa còn là báo cáo kiểm tra vô cùng cặn kẽ.
Phía trên là kết quả kiểm tra liên quan tới từng bộ phận và cơ năng trên cơ thể Nguyễn Tri Hạ, tất cả đều viết vô cùng tỉ mỉ rõ ràng.
“Ngài Tư nói vậy là sai rồi. Bây giờ Tri Hạ không có khả năng là vợ của ngài. Hình như vợ chưa cưới của ngài tên là Tô Miên.” Lưu Chiến Hằng thản nhiên ngồi xuống đối diện Tư Mộ Hàn, trên mặt vẫn tươi cười.
Mắt Tư Mộ Hàn hơi híp lại, vẻ mặt u ám nhìn Lưu Chiến Hằng, giọng nói lạnh tới mức trầm xuống: “Lưu Chiến Hằng, anh có mục đích gì thì trong lòng anh biết rất rõ, cũng không cần mơ có thể giấu được mắt của tôi.”
“Tôi chỉ quan tâm Tri Hạ mà thôi, như vậy cũng không được sao?” Vẻ tươi cười trên mặt Lưu Chiến Hằng đã dần biến mất: “Ngài Tư đây không thể bởi vì Tri Hạ là mẹ của con anh mà khiến cho cô ấy thậm chí không có quyền kết bạn tối thiểu chứ? Ham muốn độc chiếm quá mạnh mẽ cũng không có khả năng là chuyện tốt đâu.”
Giọng điệu Lưu Chiến Hằng dần nhẹ nhàng, giống như đang khuyên nhủ Tư Mộ Hàn vậy.
Đôi mắt Tư Mộ Hàn vốn đã đen như mực, lúc này càng tối hơn, nhìn Lưu Chiến Hằng bằng nửa con mắt: “Người của tôi, bản thân tôi không chiếm hữu, chẳng lẽ muốn chắp tay nhường cho người khác sao?”
Lưu Chiến Hằng hơi sửng sốt, sau đó cười ra tiếng: “Ngài Tư nói rất có đạo lý, nếu không có chuyện gì khác, vậy tôi ra ngoài trước, bên ngoài còn có người đang đợi tôi.”
Tư Mộ Hàn biết anh ta cố ý nói như vậy. Anh ta nói “có người đang đợi” lại không phải là nói Nguyễn Tri Hạ đang đợi anh ta sao.
Tư Mộ Hàn chưa bao giờ là người lương thiện, Lưu Chiến Hằng nói cũng đã nói đến mức này, nếu Tư Mộ Hàn còn khách sáo với anh ta, vậy anh không phải là Tư Mộ Hàn nữa.
“Vậy hãy để cho cô ấy chờ đi.” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Lưu Chiến Hằng vốn đang không hiểu ý của Tư Mộ Hàn.
Nhưng trong phút chốc, sau khi bên ngoài có mấy vệ sĩ bước vào, Lưu Chiến Hằng đã hiểu rõ ý của Tư Mộ Hàn.
Ý rất rõ ràng, Tư Mộ Hàn định để cho vệ sĩ canh giữ anh ta, không cho anh ra ngoài.
Lưu Chiến Hằng cảm thấy mình vẫn nghĩ quá tốt về người đàn ông Tư Mộ Hàn này rồi.
Vẻ tươi cười trên mặt anh ta hiếm có một lần không duy trì được.
“Tư Mộ Hàn, anh cũng không nói đạo lý với Tri Hạ như thế sao?” Làm gì có ai tùy tiện nhốt người khác lại chứ?
Tư Mộ Hàn dứt khoát xem nhẹ lời anh ta nói, căn dặn vệ sĩ: “Sau khi bữa tiệc tối kết thúc thì đưa ngài Lưu về.”
...