...
Tư Mộ Hàn luôn làm việc chu toàn, chỉ cần chuyện anh muốn làm, chắc chắn có thể làm được.
Anh cũng rất kiên nhẫn, nếu Nguyễn Tri Hạ không xuống xe, có lẽ anh sẽ thật sự đâm thủng lốp, trước giờ cô luôn là người xuống nước.
Nguyễn Tri Hạ cân nhắc kỹ lưỡng rồi quyết định mở cửa bước xuống xe.
“Cậu làm gì vậy?” Thẩm Lệ mở to mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cậu đừng bước xuống!”
“Cậu cứ ngồi đó.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nói một câu rồi mở cửa bước xuống, còn cẩn thận khóa cửa xe, cô sợ Thẩm Lệ sẽ bước xuống.
Tư Mộ Hàn mặc bộ đồ vest thẳng tắp, vẻ mặt thâm trầm.
Phần lớn đồ vest của Tư Mộ Hàn đều cùng một kiểu dáng, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết bộ đồ anh đang mặc có phải bộ anh mặc trong hôn lễ không.
“Nếu anh Tư xem thường luật giao thông như vậy, không quý trọng tính mạng của mình, anh có thể trực tiếp chết đi, đừng làm liên lụy đến người khác.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, không hề có chút sợ hãi.
Tư Mộ Hàn không bị ảnh hưởng bởi câu nói của cô, anh hỏi cô vấn đề anh muốn hỏi: “Em làm sao?”
“Tôi không hiểu anh Tư đang nói gì, anh có thể nói rõ hơn một chút không.”Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn đang hỏi chuyện video trong hôn lễ, cô chính là cố ý giả ngốc.
“Nguyễn Tri Hạ, em đã làm tôi rất mất mặt.” Giọng điệu Tư Mộ Hàn không nhanh không chậm.
“Mặt là ở trên người anh, tôi bảo anh mất là anh mất sao?Anh xem trọng tôi quá rồi đó?” Nguyễn Tri Hạ tiếp tục chơi chữ với Tư Mộ Hàn, vòng tới vòng lui làm bộ như không hiểu anh nói gì.
Cuối cùng đáy mắt Tư Mộ Hàn cũng có một tia dao động, trong giọng nói cũng có tia tức giận: “Em thật sự cho rằng tôi không động vào em sao?”
“Không phải anh đã động vào tôi rồi sao?” Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng cười lạnh, nghiến chữ rất nặng: “Bây giờ tôi nhìn thấy anh sẽ buồn nôn.”
Nguyễn Tri Hạ thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn thay đổi rõ rệt trong nháy mắt, trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái.
Dáng vẻ này của Tư Mộ Hàn thật sự khiến cô rất vui vẻ.
Khác với Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt của Tư Mộ Hàn vào thời điểm này vô cùng ảm đạm.
Lúc này, điện thoại di động của Tư Mộ Hàn reo lên.
Mắt anh không rời Nguyễn Tri Hạ, anh lấy điện thoại ra nghe.
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn rất lạnh nhạt. Cũng không biết người ở đầu bên kia của điện thoại đã nói gì, Nguyễn Tri Hạ cũng không thể đoán ra được qua sắc mặt của anh.
Nhưng điều khiến Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên là sau khi anh trả lời điện thoại, anh nhìn sâu vào Nguyễn Tri Hạ một cái, quay người lại đi về phía chiếc xe, rồi lái xe một mạch đi mất.
Nguyễn Tri Hạ quay người trở lại xe.
Thẩm Lệ tò mò hỏi: “Sao Tư Mộ Hàn lại rời đi như thế?”
“Nhận được điện thoại nên đi rồi.” Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao Tư Mộ Hàn đột nhiên rời đi, có lẽ có chuyện gì đó khẩn cấp.
Nguyễn Tri Hạ chỉ mới khởi động xe, đã phát hiện ra một chiếc xe ở phía đối diện đang đi đến.
Nguyễn Tri Hạ chạy chậm lại, chiếc xe phía đối diện ở ngã tư liền chuyển hướng rẽ sang làn đường bên cạnh cô.
Nguyễn Tri Hạ hạ cửa sổ xuống, nhìn qua lớp cửa sổ, phát hiện ra là Cố Tri Dân, người đang ngồi trong chiếc xe đằng kia.
Cố Tri Dân cũng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, anh liền nhấc máy gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ.
“Các em ổn chứ? Đình Kiên đâu? Sao anh không nhìn thấy anh ta?”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa lái xe: “Anh ấy đi rồi, sau khi nhận được một cuộc gọi thì rời đi. Là anh đã gọi cho anh ấy à?”
“Không, anh từ bên kia qua đây, có người nói rằng con đường này đang gặp sự cố, phải sửa chữa nên không cho qua. Nếu Thẩm Tiểu Lệ không gửi cho anh một địa chỉ WeChat, chắc anh bị anh ta lừa thật mất!”
...