...
Ngày đó, anh ta hẹn Thẩm Lệ ra để đưa cho cô tờ đơn kiểm tra đó, thực ra anh ta nghĩ rằng nếu cô không giúp mình, anh ta sẽ dùng mấy thứ kia đe dọa cô.
Bản thân anh ta không muốn nhớ đến việc mình đã từng đáng khinh như thế.
“Không biết.” Giang Vũ Thừa lắc đầu: “Có người giấu tên gửi cho anh, còn nhắn tin rằng, thứ đó là thật, lúc đó anh đã hồ đồ…”
“Không có chút manh mối nào hả?” Thẩm Lệ cắt ngang lời anh ta.
Cô không có tâm trạng nghe anh ta giải thích, cô chỉ muốn biết là ai đã tra ra chuyện đó.
Sự cố sân khấu lần này, không chỉ Cố Tri Dân cảm thấy đáng ngờ, mà chính cô cũng cảm thấy khả nghi.
Cô đã ra mắt lâu như vậy, những hoạt động từng tham gia, lớn có nhỏ có, cũng phải mấy trăm cái, cũng có lúc xảy ra sự cố sân khấu.
Nhưng sự cố sân khấu bất thường như vậy vẫn là lần đầu tiên.
“Lúc đó anh không nghĩ nhiều như vậy, anh cho rằng sòng bạc muốn anh mau chóng trả tiền mà nghĩ ra trò bịp bợm, anh cũng đã cùng đường, cũng không hề nghi ngờ rồi đi điều tra, bây giờ lại điều tra, có lẽ đã chẳng còn manh mối gì nữa…”
Khi Giang Vũ Thừa nói những điều này, vẻ mặt vẫn hơi không tự nhiên.
Sau đó, sau khi nói chuyện với Cố Tri Dân, lại xảy ra chuyện bị đẩy xuống nước, anh ta cũng thấy tất cả chuyện này có lẽ không hề đơn giản.
Chỉ là không biết, rốt cuộc người đứng sau định làm gì.
Anh ta đã ngáng đường ai, ai muốn hại anh ta?
Mà Thẩm Lệ…
Bỗng nhiên Giang Vũ Thừa ngước đầu nhìn Thẩm Lệ: “Chuyện của em lần này, không lẽ nào cũng có người cố ý hại em hả?”
“Không loại trừ khả năng này.” Thẩm Lệ bình thản nói.
Giang Vũ Thừa gật đầu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt hơi do dự, nói: “Thẩm Lệ, có chuyện này, anh không biết có nên hỏi hay không…”
“Vậy thì đừng hỏi.” Thẩm Lệ nói thẳng.
Không cần Giang Vũ Thừa mở miệng, chỉ là nghe giọng điệu này của anh ta, đại khái Thẩm Lệ đã biết anh ta muốn hỏi gì.
Đã qua nhiều năm như vậy, cô không muốn nhắc đến chuyện đó.
Cũng không cần phải nhắc đến.
Huống hồ còn nhắc đến với Giang Vũ Thừa.
“Người mà em vẫn luôn thích, thực ra là Tri Dân, đúng không?” Giang Vũ Thừa vẫn không dằn được mà hỏi ra miệng.
Thẩm Lệ trầm ngâm, không để ý anh ta.
Giang Vũ Thừa cười trào phúng, tự biên tự diễn nói: “Nếu như vậy thì thực ra, có rất nhiều chuyện đều có thể giải thích được rồi.”
...