...
Trong ba năm nay, truyền thông vẫn luôn nói Tô Miên là vị hôn thê của Tư Mộ Hàn, mà Tư Mộ Hàn vẫn chưa từng phủ nhận.
Cho nên, thật ra mọi người đều ngầm thừa nhận Tô Miên là vị hôn thê của Tư Mộ Hàn.
Cho dù không có đính hôn, nhưng ít nhất giữa hai người vẫn có chút quan hệ.
“Tớ đã nói luôn có yêu tinh muốn bò lên dường của ông chủ......” Thẩm Lệ đã đi tới, chữ “giường” cuối cùng vẫn chưa nói ra đã ngậm miệng ngay lúc nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ở bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Lưu Chiến Hằng thấy Thẩm Lệ, khẽ gật đầu cười lễ phép với cô ấy.
Thẩm Lệ đành phải lễ phép cười đáp trả, sau đó lại gần bên cạnh Nguyễn Tri Hạ dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy nói: “Sao lại thế này, sao Lưu Chiến Hằng cũng đến đây?”
“Tư Mộ Hàn mời anh ấy tới.” Nguyễn Tri Hạ không tập trung nói một câu, giọng nói nghe ra có chút lạnh lẽo.
Tuy cô đang nói chuyện với Thẩm Lệ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Tư Mộ Hàn.
Thẩm Lệ quay đầu lại, đã thấy Tô Miên ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn, tuy rằng hai người cũng không có tiếp xúc thân thể, nhưng là Tư Mộ Hàn cho Tô Miên ngồi bên cạnh anh, đã là một chuyện có ý nghĩa cực kỳ sâu xa rồi.
Thẩm Lệ nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu thành ngữ: “Gian phu dâm phụ!”
“Đến lâu như vậy rồi, vẫn nên đi qua chào hỏi một câu nhỉ.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, vươn tay kéo cánh tay của Lưu Chiến Hằng: “Cùng nhau đi qua không?”
Lưu Chiến Hằng nhìn thoáng qua sắc mặt của cô, bật cười nói: “Được.”
“Tớ đi trước nhé.”
Ánh mắt bình tĩnh của Nguyễn Tri Hạ đặt trên người Tư Mộ Hàn, lúc cô nói chuyện không hề rời mắt, nhưng Thẩm Lệ biết, lời này là Nguyễn Tri Hạ nói với mình.
“Xin lỗi không tiếp được.” Lưu Chiến Hằng gật đầu với Thẩm Lệ, rồi cùng Nguyễn Tri Hạ đi về phía Tư Mộ Hàn.
Thẩm Lệ trợn to mắt, trơ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ thật sự kéo tay Lưu Chiến Hằng, đi về phía Tư Mộ Hàn cả người đều có chút choáng váng.
Cô ấy nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tri Hạ? Cậu làm gì vậy?”
Bình thường Nguyễn Tri Hạ là người vô cùng dịu dàng, chỉ có khi thật sự bị chọc giận, mới có thể bắt đầu làm ra vài hành động tương tự như phản kích.
Hiển nhiên, chuyện lần này Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cãi nhau không đơn giản như vậy.
Mà Tư Mộ Hàn để Tô Miên ngồi bên cạnh anh, Nguyễn Tri Hạ cũng thật sự tức giận rồi, cho nên mới phải kéo Lưu Chiến Hằng đi cùng.
Thẩm Lệ cảm thấy hành động này thật ra có chút ấu trĩ.
Nhưng nghĩ đến lát nữa sau khi Tư Mộ Hàn nhìn thấy hai người đi đến, có lẽ sẽ xuất hiện vẻ mặt nổi giận lôi đình, lại cảm thấy có chút kích thích.
Nguyễn Tri Hạ nghe Thẩm Lệ nói, quay lại nhìn cô ấy lộ ra ý cười động viên, ra hiệu cô có chừng mực.
Thẩm Lệ thấy thế, cũng chỉ đành coi như thôi, xen lẫn trong đám người hứng thú bừng bừng nhìn về phía bên kia, muốn đến xem náo nhiệt.
Vừa rồi Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ cùng nhau đứng ở góc nhỏ, người ở đây đều chỉ vội vàng quan tâm Tư Mộ Hàn, đương nhiên không có ai nhìn thấy cô.
Mà bây giờ cô đi ra từ trong góc, còn trực tiếp đi đến chỗ Tư Mộ Hàn, tự nhiên cũng là thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
“Cô gái kia là ai vậy? Xinh đẹp quá.”
“Nhìn khá quen.”
“Ôi chao, đây không phải là Nguyễn Tri Hạ, vợ trước của cậu chủ nhà họ Tư sao? Các người không nhận ra cô ấy nữa sao?”
“Người trước kia lên hot search sao?”
“Tôi thấy cô gái này da mặt cũng đủ dày, đã ly hôn với cậu chủ nhà họ Tư ba năm, anh ta đã có vị hôn thê, còn mặt dày mày dặn tiếp cận không tha…”
...