...
“Như vậy à…” Tư Cẩm Vân khẽ thở dài, gật đầu với vẻ đầy suy tư: “Cũng đúng, dù sao thì nó cũng là con của hai người, tất nhiên phải ở bên hai người.”
Cho dù Tư Cẩm Vân đã cố gắng đè nén lại cảm xúc của mình, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nhận ra sự thất vọng trong mắt cô.
Cô đã nhận thấy mọi phản ứng và biểu cảm của Tư Cẩm Vân.
Nhưng chỉ lặng lẽ quan sát, không nói trắng ra.
Nguyễn Tri Hạ tựa như vô tình nói: “Vậy còn chị thì sao? Theo chúng tôi về thành phố Hà Dương chứ?”
Nghe những lời Nguyễn Tri Hạ nói, sự kinh ngạc trên mặt Tư Cẩm Vân không thể che giấu được nữa.
“Tri Hạ sống ở đây được vài ngày chắc cũng khá quen thuộc với chị, nếu chị có thể về chung với con bé. Nếu con bé có thể gặp được chị hằng ngày, nói không chừng có thể giúp ích cho tình hình của con bé.”
Câu nói này của Nguyễn Tri Hạ, trọng điểm rơi vào Tư Hạ. Nhưng Tư Cẩm Vân không ngốc, cô có thể nhận ra ý của Nguyễn Tri Hạ là muốn cô cùng về thành phố Hà Dương.
Mặc dù số lần cô đối mặt với Nguyễn Tri Hạ không nhiều, nhưng cũng không gây trở ngại về sự hiểu biết của cô đối với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không phải một người manh động, cô nói được lời như vậy, vậy chứng tỏ cô đã bàn bạc với Tư Mộ Hàn.
Tư Cẩm Vân nhìn Nguyễn Tri Hạ được một lúc nhưng không nói được gì cả, cô khẽ hé môi, nước mắt lưng tròng.
“Nếu chị bằng lòng thì chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đi liền.” Nguyễn Tri Hạ không định ở lại đây nhìn Tư Cẩm Vân khóc, càng không muốn ở lại an ủi cô ta.
Khi Nguyễn Tri Hạ quay người bước ra ngoài, vô tình liếc mắt thấy Tư Cẩm Vân đưa tay lau mặt.
Cô giả vờ không thấy gì cả, đi thẳng ra ngoài.
…
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không mang theo bất cứ thứ gì qua đây nên không cần thu dọn đồ đạc, nhưng muốn dỗ dành Tư Hạ lên xe thì thật không dễ dàng.
Tư Hạ dường như đã xem căn phòng nhỏ của cô bé là khu vực an toàn của bé, vì vậy bé không muốn rời khỏi căn phòng này.
Nguyễn Tri Hạ đã mất rất nhiều sức mới dỗ dành được Tư Hạ lên xe.
Về cùng với họ còn có vệ sĩ của Tư Cẩm Vân, Tiêu Thâm.
Nguyễn Tri Hạ vẫn hơi tò mò về Tiêu Thâm, chủ yếu là trông anh ta thực sự không giống vệ sĩ bình thường.
Nhưng trên đường đi cô cũng không có cơ hội tìm Tư Mộ Hàn hỏi về chuyện liên quan đến Tiêu Thâm, bởi vì Tư Hạ luôn dựa sát vào cô.
Một nhà ba người họ ngồi ở dàn ghế sau, Tư Mộ Hàn và Tri Hạ ngồi ở hai bên, Tư Hạ ngồi ở chính giữa.
Tư Hạ sợ Tư Mộ Hàn nên dựa sát vào Nguyễn Tri Hạ.
Chứng tỏ rằng Tư Hạ vẫn rất tin cậy vào cô, điều này khiến Nguyễn Tri Hạ vui mừng.
Bốn giờ chiều, xe dừng lại ở trước cửa biệt thự của thành phố Hà Dương.
Nguyễn Tri Hạ lấy tấm chăn được chuẩn bị sẵn ra quấn lấy Tư Hạ, ôm cô bé vào biệt thự và bế thẳng lên phòng.
Tư Hạ dường như có ấn tượng với căn phòng của bé, về tới phòng liền nhanh chóng co người trốn ở góc giường.
Nguyễn Tri Hạ xoa dịu cô bé một hồi liền ngủ thiếp đi.
Nói là xoa dịu, thật ra Nguyễn Tri Hạ chỉ đứng ở nơi cách Tư Hạ hai mét và nói chuyện với Tư Hạ mà thôi.
Thu xếp ổn thỏa cho Tư Hạ, Nguyễn Tri Hạ bèn ra khỏi phòng.
Khi cô ra ngoài đúng lúc bắt gặp phải Tư Mộ Hàn.
“Suỵt!” Nguyễn Tri Hạ làm một cử chỉ im lặng, sau khi cô đóng cửa lại rồi nói với Tư Mộ Hàn: “Tri Hạ ngủ rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy liền hỏi: “Con bé không quấy à?”
Nguyễn Tri Hạ nở một nụ cười thoải mái: “Tạm ổn.”
...