...
“Nguyễn Tri Hạ.”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn vẫn trầm thấp như vậy, khiến người nghe thực an tâm.
Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói chuyện, điện thoại của cô lại bị người ta giật mất.
Cô quay đầu lại, phát hiện người cướp điện thoại cô là La Doanh.
“Trả điện thoại cho tôi.” Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, cô rất ghét người khác tự ý động vào đồ của mình.
“Dù sao cũng tới đi chơi, đừng có nghịch di động vậy chứ, thật là mất vui mà.” La Doanh cười, trực tiếp tắt điện thoại của cô, giơ lên, tùy tiện vứt cho cho người đàn ông bên cạnh, nói thêm: “Quý cô này là bạn của Thẩm Lệ, nhớ chăm sóc cô ta cẩn thận, đừng có để người ta một mình.”
Lại là một người phụ nữ giống như Nguyễn Hương Thảo, lúc nào cũng tự cho mình là đúng.
Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt, gằn từng tiếng: “Trả lại điện thoại cho tôi.”
Đương nhiên là La Doanh biết cô gọi điện cầu cứu, làm sao có khả năng trả lại điện thoại cho cô.
La Doanh làm như không nghe thấy, quay đầu nói với người đàn ông phía sau: “Mấy người không nghe thấy tôi nói gì à?”
“Nghe thấy rồi.” Người đàn ông phía sau La Doanh đi lên kéo tay Nguyễn Tri Hạ: “Người đẹp, lại đây chơi cùng đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng người tránh khỏi tay người đàn ông, biết rõ bọn họ sẽ không trả di động cho cô liền không dài dòng nữa, lập tức đi qua chỗ Thẩm Lệ.
Ngồi bên trái Thẩm Lệ là một người phụ nữ, bên phải là một người đàn ông.
Dáng vẻ người đàn ông công tử bột, trắng trẻo sạch sẽ, chỉ là ánh mắt vẩn đục quá mức khiến người khác chán ghét.
Một bàn tay anh ta gác lên sofa sau lưng Thẩm Lệ, vội vàng muốn ôm lấy Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, tuy cô thấy Cố Trí Diễn không phải hạng tốt lành gì, nhưng lúc sai bảo vệ ngăn Thẩm Lệ vẫn căn dặn họ không được làm cô ấy bị thương.
Mạnh mẽ hơn tên nhu nhược kia nhiều.
Tên kia nhận ra Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, ngẩng đầu hé ra một nụ cười tự cho là mười phần mê người, nhấc ly rượu trong tay.
Mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, trực tiếp đi tới đẩy anh ta sang một bên: “Ngồi xa ra một chút.”
Nhất thời tên kia không kịp phản ứng, bị cô đẩy một cái, thân mình nghiêng ra, trực tiếp ngã lăn xuống đất.
Nguyễn Tri Hạ nói không chút thành ý: “Ngại quá, dáng người anh tốt vậy, không ngờ lại yếu ớt như thế.”
Tên kia nghiến răng, đứng lên khỏi mặt đất, trực tiếp ném vỡ ly rượu trong tay, chỉ vào Nguyễn Tri Hạ mà mắng: “Cô là thứ gì hả, đừng nghĩ người ta nể mặt mũi lại không cần.”
Trước giờ Nguyễn Tri Hạ không lăn lộn trong giới giải trí, không ai nhận ra cô, chỉ cho rằng là là người bình thường nằm ngoài cái vòng này thôi.
Thẩm Lệ lập tức nhảy dựng lên từ sofa: “Anh là gì chứ hả?”
Nhảy nhanh quá, suýt chút nữa thì ngã, Nguyễn Tri Hạ vội đưa tay đỡ cô ấy.
Đúng lúc này, tên kia liền cầm một ly rượu hắt lên người Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nghiêng ngả trên sofa, không có ý định tránh né, Nguyễn Tri Hạ đứng chắn trước mặt cô ấy.
May mà quần áo mùa đông đủ dày, rượu lạnh xối sau lưng không có thấm ngay vào trong quần áo.
La Doanh nhìn cảnh này, hờ hững vỗ tay: “Đúng là chị em thắm thiết ha.”
Thẩm Lệ nhìn Nguyễn Tri Hạ chắn trước mặt mình, đầu óc có chút tỉnh táo.
Cô ấy đứng lên khỏi sofa, nhìn La Doanh: “Cô vẫn cho là vai diễn trước kia là do tôi đoạt à? Nói cho cô hay, đạo diễn kia vốn không định cho cô vai diễn đó, người đại diện của tôi đã cùng bọn họ bàn bạc xong từ lâu rồi.”
“Cô nói láo!”
La Doanh cho là Thẩm Lệ lấy cớ, đi tới muốn tát Thẩm Lệ.
...