Chương 4085


...

Chương 4085:

“Chỉ là cần giải quyết một vài vấn đề còn sót lại, hơn nữa anh không thể cho em uổng công chịu bao nhiêu là uất ức như vậy” Tư Mộ Hàn cười rồi dịu dàng xoa đầu cô, nâng cắm cô lên và hôn một nụ hôn thật nhẹ, xong nắm tay cô đi đến phía trước.

‘Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ cũng không bị thương gì hết, nắm trên giường cả ngày đã đỡ nhiều rồi, chỉ còn hơi cảm một chút.

Đi cùng với mấy người bên cạnh, mặt cô đỏ bừng lên, theo bản năng cô không nói một lời nào, đôi mắt to tròn nhìn xung quanh bốn phía, hai má phồng lên như một chú chuột nhỏ đang lén lút ăn trộm thức ăn, dáng vẻ đáng yêu làm người ta chỉ muốn thơm thêm cái nữa.

Nhưng cuối cùng thì cũng đi đến hành lang rồi, với tính cách ngại ngùng của cô, anh mà thật sự hôn thêm một lần nữa, có khi cô sợ mà.

chạy thẳng một mạch vào phòng, đến lúc đó muốn dụ cô đi ra cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Bệnh viện lần này ở rất to, mặc dù tất cả mọi người đều ở chung.

một tầng rồi nhưng đi vòng vòng cũng ba bốn phút mới đến nơi. Tư Mộ Hàn định gõ cửa thì Nguyễn Tri Hạ ngăn lại, ghé tai vào cửa cẩn thận nghe một lúc, nhưng không nghe thấy có tiếng động gì.

Vừa định mở cửa ra đi vào lén nhìn xem hai đứa nhỏ đang chơi trò gì với cụ ngoại thì cảm thấy đầu nhói lên một cái, quay lại nhìn Tư Mộ Hàn vẫn còn chưa buông tay ra thì lấy hai tay ôm đầu tủi thân, cả mặt tràn đầy vẻ lên án.

“Nếu Hướng Minh mà biết anh như này thì lại cười anh mất. Bao nhiêu tuổi đầu mà vẫn như này thì còn ra thể thống gì nữa, ngoan chút nào.”

Nói xong, anh nhéo cái má bánh bao của Nguyễn Tri Hạ rồi gõ cửa, đợi tầm ba phút rồi đi vào luôn.

Vừa mở cửa thì ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên cơ thể hai người đang đứng ở cửa. Nguyễn Tri Hạ đi trước một bước, liếc mắt một cái nhìn lại, căn phòng vốn dĩ cũng được coi là trổng trải thì bây giờ đã có bốn năm người đứng đây. Hướng Minh đang ôm Tỉnh Hòa ngồi trên ghế sô pha.

Trong lúc đang đi quanh quanh thì cô thấy Nguyễn Kiến Định đang ngồi trên ghế trước giường bệnh nắm tay Nguyễn Minh Tú. Lại đi một chút nữa thấy người đàn ông mà lúc trước đã đưa họ trở về, gương mặt bình tĩnh đứng đó giống như đang được căn dặn.

“Vào đây ngồi đi. Đúng lúc ông đang có chuyện muốn nói với các cháu. Đến đây ngồi bên cạnh ông này” Công tước Otto tươi cười, vẫy tay về phái hai người đang đứng ở cửa kia, động tác vừa chậm rãi lại vừa không có sức lực, như là… có chút không khỏe lắm.

“Ông ngoại, trời sắp tối rồi, cháu định đến tìm ông đi ăn tối mà không ngờ ở đây lại có nhiều người như vậy!” Nguyễn Tri Hạ nói xong nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, híp mắt cười, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Minh Tú.

“Có những chuyện vẫn nên nói sớm để sau này còn có sự chuẩn bị kịp thời. Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ông cũng già rồi, sống chẳng được bao lâu nữa”“

Lời nói này vừa nói ra, sắc mặt mấy người ở đó điều thay đổi, đặc.

biệt là Nguyễn Kiến Định, cau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông già đang ngồi trước mặt, sau khi hít một ơi thật sâu mới mở miệng nói: “Ông ngoại nói mấy lời này làm gì chứ, bác sĩ nói ông bình phục lại nhiều rồi mà!”

“Cơ thể ông thế nào chẳng lẽ ông lại không biết à. Có những việc cố mãi không được thì đứng quá cố nữa”’ Công tước Otto than thở, dơ tay ra vỗ vỗ bắp tay của Nguyễn Kiến Định, lại nói: “Các cháu đợi ông nói xong, đừng chen ngang giữa chừng. Nếu muốn hỏi gì thì đợi ông nói xong rồi hỏi. Ông không đủ hơi sức mà nói nhiều nữa” Nói xong, công tước Otto thở gấp hai lần mới bình tĩnh trở lại.

“Cổ phần mà ông đứng tên trước đây đã chia xong hết rồi, bây giờ chia lại một chút, các cháu xem qua đi.” Nói xong lấy từ dưới gối ra một vài tệp tài liệu đưa cho mọi người rồi không nói gì nữa, lặng yên ngồi trên giường đợi.

Nguyễn Kiến Định càng xem về sau càng cau mày lại. Xem đến cuối cùng thì mặt mày như muốn nổi khùng lên, quay lại nhìn chằm chăm Tư Mộ Hàn, nhìn nét mặt hai người đều không tốt.

...