...
Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ vài giây, sau đó mới nói ý sâu xa: “Trước kia Lưu Chiến Hằng nhắc nhở tôi, bảo tôi cách xa cô ra.”
Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ: “Tại sao?”
Trước kia Tạ Ngọc Nam nghe lời của Lưu Chiến Hằng chỉ cảm thấy bản thân Lưu Chiến Hằng có ý với Nguyễn Tri Hạ nên mới không muốn anh đến gần Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng càng ở bên cạnh Nguyễn Tri Hạ anh càng hiểu rõ, Lưu Chiến Hằng không cho anh đến gần Nguyễn Tri Hạ đều là có nguyên nhân.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ dọn dẹp bàn ăn xong thì lấy tài liệu mà mình đã sửa sang xong bắt đầu thảo luận vụ kiện với Tạ Ngọc Nam.
Tạ Ngọc Nam lật qua lật lại tài liệu mà Nguyễn Tri Hạ đưa cho anh: “Những thứ này đều là những tài liệu của Tư Mộ Hàn mà cô đã sửa sang xong?”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Tạ Ngọc Nam xem lướt qua một lần, nói: “Đứa bé trong vòng hai tuổi chắc chắn sẽ phán xử giao cho mẹ ruột của bé nuôi dưỡng. Mười tuổi trở lên sẽ tham khảo vào nguyện vọng của đứa bé, mà năm nay Tư Nguyễn mới bốn tuổi. Ý kiến của bé không thể làm tham khảo được, đây hoàn toàn chính là ván cờ giữa cô và Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ hơi cụp mắt xuống, hai bàn tay nắm lấy nhau, đặt ở trên đùi nói: “Tôi biết, những chuyện này trước đó anh đã nói qua.”
“Tư Mộ Hàn không bị bệnh nặng, không có bệnh truyền nhiễm, không có bị thương, cũng không ngược đãi Tư Nguyễn. Cơ thể khỏe mạnh, bối cảnh gia đình giàu có, Tư Nguyễn sống chung với anh cũng không bị ảnh hưởng xấu. Đây đều là ưu thế của Tư Mộ Hàn, còn về cô toàn là điểm yếu.”
Ngón tay Tạ Ngọc Nam gõ trên bàn làm việc, thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh, anh nói tiếp: “Còn một điều nữa là trong ba và mẹ nếu bên nào không còn khả năng sinh đẻ nữa thì có thể ưu tiên cân nhắc.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, Tạ Ngọc Nam nhíu mày nói: “Thu hồi lại suy nghĩ trong lòng cô đi. Điều này chỉ là có thể để cho cô được ưu tiên cân nhắc mà thôi, chứ không phải nhất định sẽ thắng.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, nói: “Nghe nói nếu một bên có con cái, mà một bên còn lại không có còn cái thì cũng được ưu tiên cân nhắc.”
Lần này đến lượt Tạ Ngọc Nam vui vẻ: “Sao thế? Tư Mộ Hàn có con riêng?”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi sa sầm: “Không có.”
“Ồ.” Tạ Ngọc Nam thất vọng, đột nhiên lại nói: “Có điều…”
“Có điều thế nào?”
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Tri Hạ, Tạ Ngọc Nam cười đến xấu xa: “Bây giờ anh ta không có con cái khác, vậy thì có thể tạo cho anh một đứa bé.”
Nguyễn Tri Hạ bối rối một lúc mới phản ứng lại được: “Ý của anh là để cho Tô Miên mang thai?”
“Tô Miên? Vợ chưa cưới của Tư Mộ Hàn?” Tạ Ngọc Nam không tỏ rõ ý kiến nói: “Cũng không nhất định là Tô Miên phải mang thai, người phụ nữ khác cũng được.”
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi thay đổi, đừng nói để cho người khác mang thai con của Tư Mộ Hàn, chỉ là vừa nghĩ tới Tư Mộ Hàn sẽ lên giường với người phụ nữ khác cô đã cảm thấy cả người khó chịu.
Cô càng cảm thấy khó chịu, trong đầu cô càng không chịu khống chế mà nghĩ tới những chuyện kia.
Những ngón tay thon dài sạch sẽ của Tư Mộ Hàn, đôi bàn tay kia sẽ chạm đến da thịt của người phụ nữ khác, đôi mắt đen như mực của anh bởi vì động tình với người phụ nữ khác mà trở nên u ám..
“Ọe…” Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ hơi buồn nôn, nôn khan một tiếng, cô che miệng lại, chạy nhanh tới nhà vệ sinh.
Tạ Ngọc Nam thấy vậy, sắc mặt hơi lo lắng dứng dậy hỏi: “Nguyễn Tri Hạ, cô sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ không rảnh trả lời anh, cô nằm rạp trên bồn rửa tay, cứ nôn khan, cảm giác dạ dày cuồn cuộn rất khó chịu, nhưng cô nôn khan hơn nửa ngày cũng không nôn ra được thứ gì.
Cô vặn vòi nước, vốc nước lên rửa mặt, sắc mặt trắng bệch đến dọa người.
Tạ Ngọc Nam đi theo sau cô thấy thế anh quay về rót cho cô ly nước.
Một tay anh cầm ly nước, tay còn lại cầm khăn đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ hơi khàn khàn, cô nhận khăn mặt lau lên mặt, sau đó lại uống chút nước, nhưng sắc mặt cô vẫn trắng đến đáng sợ.
Tạ Ngọc Nam đánh giá cô một lúc, mới chần chừ nói: “Nghe nói phụ nữ các cô lúc mang thai sẽ buồn nôn…”
...