...
Hay là, trong nhà đã xảy ra chuyện gì TÕI…
“Cậu ơi, là nhà chúng ta đã không còn đủ tiền rồi hay sao ạ… Sau này Hướng Minh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình” Nguyễn Kiến Định hơi sửng sốt một chút, sau đó anh ấy vòng tay ôm lấy cơ thể bé bỏng của Nguyễn Hướng Minh.
“Được, chờ sau này cậu già yếu thì sẽ nương tựa vào Hướng Minh của chúng ta. Nhưng mà bây giờ Hướng Minh vẫn còn nhỏ, chuyện tiền bạc sẽ do người lớn lo liệu, là cậu muốn đưa cháu về nơi mà hồi trước mẹ cháu và cả chú ở đấy, đó mới thực sự là nhà của chúng ta” Giờ khắc này, Nguyễn Kiến Định hoàn toàn bị cậu bé làm cho cảm động.
“Vâng, nhưng mà cậu ơi, vậy còn mẹ thì sao, mẹ không trở về cùng chúng ta ạ? Hướng Minh muốn đi cùng với mẹ cơ” Nguyễn Hướng Minh vui vẻ chớp chớp mắt, cậu bé nhanh chóng hiểu ra, những chuyện như thế này đáng lẽ cậu bé phải là người biết cuối cùng mới đúng, nhưng có vẻ như cậu đang thương lượng với mình thì phải.
“Đương nhiên là mọi người sẽ trở về cùng nhau rồi, tập đoàn của cậu đã về trước rồi. Chờ sau khi chuẩn bị xong, nửa tháng sau chúng ta sẽ xuất phát.
Còn về mẹ của cháu, lát nữa cậu sẽ nói chuyện sau” Nguyễn Kiến Định xoa xoa đầu cậu bé, cười tủm tỉm nói.
“Vậy thì Hướng Minh không còn vấn đề gì hết á!” Nguyễn Hướng Minh cao hứng nở nụ cười, dù sao cậu bé mới có năm tuổi, nơi xa nhất từng đi cũng chỉ là khu trung tâm thương mại, với cậu bé mà nói, ở nơi này không có bạn bè, các bạn trong lớp đều không hiểu ý mình, thậm chí có đôi lúc đến thầy cô cũng không thể được những suy nghĩ của cậu bé, bây giờ có thể cùng người nhà rời khỏi, thật là quá tốt rồi.
Nguyễn Kiến Định xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của cậu bé, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đã thuyết phục được Hướng Minh, thì cơ hội có thể thuyết phục Nguyễn Tri Hạ thành công đã tăng lên rất nhiều.
“Hướng Minh, cháu tự mình chơi đi, hôm nay không đi học nữa, để cậu nói chuyện với mẹ cháu” Nguyễn Kiến Định thả cậu bé xuống đất để tự chơi, hiện tại vẫn còn đang trong giai đoạn mẫu giáo, nói thật thì cũng không có gì bổ ích nhiều đối với Hướng Minh, có đến trường hay không cũng chẳng quan trọng lắm.
“Vâng, cậu mau nói chuyện với mẹ đi nhé, Hướng Minh trở về phòng đây” Nguyễn Hướng Minh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui chuẩn bị chuyển nhà.
“Cốc cốc cốc!” Hiếm khi được ngủ nướng, Nguyễn Tri Hạ bực bội lấy gối che mặt, cô không hề muốn rời giường một tí nào hết.
Tuy nhiên, tiếng gõ cửa còn hiệu quả hơn cả đồng hồ báo thức, vẫn cứ vang lên không nhanh không chậm theo quy luật, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.
Tóc tai bù xù, sắc mặt sa sầm đi ra mở cửa, sau đó, Nguyễn Tri Hạ lại chạy về chui vào trong chăn.
“Tri Hạ, ngay cả Hướng Minh cũng đã rời giường rồi, sao em vẫn còn không chịu dậy thế” Nguyễn Kiến Định đi qua kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu vào trong phòng, nên ngay cả khi đang nằm trong chăn, Nguyễn Tri Hạ vẫn bị nắng chiếu chói mắt.
“Đều đã làm mẹ rồi, sao em vẫn còn yếu ớt giống như một cô gái tuổi còn đôi mươi vậy…’ Giọng nói của Nguyễn Kiến Định vẫn như trước đầy lạnh lùng: “Nếu không dậy, vậy anh sẽ gọi Hướng Minh đến đây đấy.” Ngay lập tức, Nguyễn Tri Hạ chỉ cảm thấy nỗi bực bội trong lòng bị chặn ngay tại cổ họng, nuốt vào cũng không được mà phun ra cũng chẳng xong, thật muốn đẩy Nguyễn Kiến Định ngã xuống đất mà chà đạp anh ấy mà.
“Em dậy, như thế này không phải là dậy rồi hay sao, anh, sáng sớm anh không đi hành hạ Lê Quốc Nam đi, lại đến tìm em làm gì?” Người không còn chút sức lực từ trên giường đi nhanh vào nhà vệ sinh, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, dưới hai mắt hiện ra hai quâng thâm lớn, ngồi đối diện với Nguyễn Kiến Định, híp mắt lười biếng nằm dựa vào ghế mà phơi nắng.
Nguyễn Kiến Định nhìn thấy cảnh này mà muốn cười, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, lúc này nếu cười lên, có thể sẽ khiến cô thật sự tức giận, tình tình của hai mẹ con giống nhau như đúc, nói nhiều chút là tức giận.
“Anh muốn về nước, chuyện của bố mẹ không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được, năm năm rồi, đã đến lúc cần phải trở về rồi”
...