...
Sau một phút, thật sự có bảo vệ đi tới, muốn đem Nguyễn Tri Hạ ném ra.
Nguyễn Tri Hạ hơi đơ người, Tư Mộ Hàn làm thật?
Rõ ràng bảo vệ so với Nguyễn Tri Hạ còn sợ Tư Mộ Hàn hơn, bọn họ thực sự đem Nguyễn Tri Hạ kéo ra cổng biệt thự, ném ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ bị ngã ra trên đất, cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, chỉ là hơi mờ mịt.
Thật sự Tư Mộ Hàn để cho người ta đem cô ném ra ngoài?
Nguyễn Tri Hạ chậm rãi từ dưới đất đứng lên, phủi bụi trên người một cái, lạc quan nghĩ, ít nhất cô cũng vừa mới đánh anh một cái tát không phải sao?
Nếu so sánh giống như cô tương đối có lợi hơn.
Bảo vệ sau khi đem Nguyễn Tri Hạ ném ra, liền trở về tìm Tư Mộ Hàn báo cáo lại tình hình: “Cậu chủ, chúng tôi đã đem cô ấy ném ra.”
Tư Mộ Hàn yên lặng nhìn chằm chằm bảo vệ mấy giây, hỏi anh ta: “Ném như thế nào?”
Bảo vệ cẩn thận trả lời: “Chính là ném trên mặt đất.”
Âm cuối còn chưa nói xong, Tư Mộ Hàn đã nhấc chân hướng trên người anh ta đạp, giọng nói mang mấy phần tức giận không nói rõ: “Bảo các người ném các người liền ném? Bảo các người đi chết các người cũng đi sao?”
Bảo vệ cứ thế mà bị Tư Mộ Hàn đạp một cái, hơi cúi đầu không dám nói lời nào.
Không phải chính cậu chủ nói muốn đem người phụ nữ kia ném ra sao?
Bây giờ bọn họ làm theo lệnh của Tư Mộ Hàn, kết quả ngược lại Tư Mộ Hàn không hài lòng.
Suy nghĩ của cậu chủ thật sự là càng ngày càng khó đoán.
Bảo vệ cẩn thận dò xét Tư Mộ Hàn một chút, dò hỏi: “Ý của cậu chủ là…”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, phất phất tay, ra hiệu anh ta không cần nói, lui xuống đi.
Sau khi bảo vệ đi rồi, Tư Mộ Hàn vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm ra cổng một lúc, liền sa sầm khuôn mặt đi tới.
Cửa biệt thự trống rỗng, chỗ nào còn có bóng dáng Nguyễn Tri Hạ.
Tay Tư Mộ Hàn xuôi ở bên người nắm thành nắm đấm, giữa lông mày ẩn giấu một vệt tức giận.
…
Trên đường Nguyễn Tri Hạ lái xe trở về, nhận được điện thoại của Thẩm Sơ Hoàng.
Hiển nhiên Thẩm Sơ Hoàng đã biết tin tức kia.
Anh ta trấn an Nguyễn Tri Hạ: “Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ cho người xử lý.”
Hiện tại nhà họ Thẩm đã nằm trong tay Thẩm Sơ Hoàng, bản thân anh ta cũng là người có dã tâm, ba năm nay Thẩm thị phát triển rất nhanh, anh ta ở trên thương trường cũng bộc lộ tài năng, cũng mới tiến vào thị trường thành phố Hà Dương, năng lực xử lý tin tức vẫn phải có.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ rõ ràng, chuyện này là do những người làm truyền thông kia làm hại, không phải Thẩm Sơ Hoàng gây ra.
Thẩm Sơ Hoàng bằng lòng chủ động xử lý chuyện này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất biết ơn.
Lòng cô phức tạp nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Vốn là không muốn có quá nhiều liên quan với Thẩm Sơ Hoàng, nhưng chuyện xảy ra như vậy, khiến cho người ta vô cùng bất đắc dĩ.
Giữa người với người, có đôi khi muốn có một mối quan hệ gắn bó rất khó, có đôi khi muốn vạch rõ quan hệ, không ai nợ ai, cũng rất khó.
Khi xử lý chuyện, thường thường rất khó tìm ra một phương pháp hoàn hảo.
Lời lẽ Thẩm Sơ Hoàng rất thành khẩn nói: “Chuyện này lúc đầu cũng là do anh, nếu như anh không chủ động đi tìm em, cũng sẽ không bị truyền thông chụp được ảnh để thêu dệt vô cớ, chuyện này là tại anh suy nghĩ không được đủ chín chắn.”
Nguyễn Tri Hạ hơi mím môi, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Giống như là nhận ra được tâm trạng lúc này của Nguyễn Tri Hạ, Thẩm Sơ Hoàng đúng lúc lên tiếng: “Hiện tại Thẩm thị cũng đang ở giai đoạn đi lên cao, hình tượng của anh cũng rất quan trọng, cho dù lần này truyền thông đưa ra ảnh chụp của anh cùng những người phụ nữ khác, anh cũng sẽ xử lý như vậy.”
...