...
Đợi sau khi mọi chuyện xong suôi, không biết anh ôm bát canh từ đâu, ngồi ở đầu giường đút cho cô từng thìa một.
Lúc này cô vẫn còn hơi choáng váng, cũng không có khẩu vị, cố gắng uống hai thìa, sau khi nhìn cô con gái nhỏ mềm mại thơm tho của mình, thì nằm trên gối mà Tư Mộ Hàn đặc biệt giúp cô thay, lập tức chìm vào giấc ngủ.
Mẹ con đều bình an, công ty ở Mỹ của Tư Mộ Hàn cũng đã có chỗ đứng, trong một năm mà Nguyễn Tri Hạ mang thai, Châu Âu đã có những thay đổi chấn động địa cầu, gia tộc Hàng Dương xảy ra xung đột nội bộ, gia chủ sau bị con trai ruột vì một người đàn ông khác mà ép xuống đài, bị đuổi ra ngoài, có nhà mà không thể về, lưu lạc bên ngoài một tháng thì bị kẻ thù lúc trước âm thầm giải quyết, chết ở đầu đường.
Giang Hướng Đông thu hồi được gia tộc Hàng Dương, thời gian một năm, không chỉ giết hết những người phản đối anh ta, còn lập lại thế lực trong gia tộc, cho dù Công tước Otto có tấn công nhiều lần, nhưng anh ta vẫn sử dụng thủ đoạn mạnh, mạnh mẽ trở lại.
Cách đây không lâu, anh ta liên hợp với mấy gia tộc nhỏ và những người không tranh giành với anh ta, đã có dáng vẻ đuổi kịp được anh, nhân đoạn thời gian một tháng ngắn ngủi khi Công tước Otto không ở đây, anh ta suýt chút nữa đã che cả bầu trời.
Vốn dĩ còn muốn ở trong biệt thự thêm mấy ngày, ở cùng với cháu gái nhỏ đáng yêu, bây giờ không thể không về.
Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn cũng bận đến nỗi tối mày tối mũi, vốn dĩ còn có thời gian ở trong nhà với con gái, bây giờ đừng nói đến con gái, cho đến Nguyễn Tri Hạ muốn gặp hai người cũng không dễ thấy mặt.
Không chỉ hai người bọn họ, đến cả việc học tập của Hướng Minh cũng bắt đầu trở lên bận rộn, trong cả biệt thự cổ này, nhanh chóng chỉ còn lại hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Tinh Hòa.
Mỗi ngày đều ở bên chăm sóc đứa trẻ, có lúc Nguyễn Tri Hạ không thể không khâm phục chính mình, rốt cuộc sáu năm trước cô chăm sóc Hướng Minh thế nào, hay là bây giờ có người giúp đỡ rồi, cô ngược lại lại không kiên cường như trước đây nữa.
Thời gian trôi qua từng chút một, mùa đông lại đến rồi, ôm một cục bông đứng trong nhà kính.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, đến cả tâm trạng muốn ra ngoài cũng không có, cô nhớ năm ngoái cô cũng đến đây vào lúc này, đoạn thời gian đó vẫn còn xảy ra những chuyện không tốt, cho đến sau khi phát hiện mang thai, cuộc sống của cô mới dần dần đi vào quỹ đạo. . ngôn tình tổng tài
Nhưng bây giờ đã sinh rồi, cô đến cả bố đứa trẻ cũng không được nhìn thấy, đừng nói là bố, đến là anh trai của đứa trẻ, cô cũng sắp hai ngày không thấy rồi, không biết rốt cuộc bọn họ đang bận cái gì, không biết mình có thể giúp cái gì không.
Mỗi ngày chỉ có thể bế Tinh Hòa ở trong nhà đợi Tư Mộ Hàn và Hướng Minh về nhà.
Hôm nay, tuyết hiếm khi dừng rơi, Nguyễn Tri Hạ chán chường bế Tinh Hòa ngồi đờ đẫn trên ghế sô pha, suy nghĩ hồi lâu, đang định chuẩn bị đến chỗ Tư Mộ Hàn, thì điện thoại trong nhà vang lên.
Cô ảm đạm đi nghe điện thoại, giọng nói gấp gáp của quản gia nhà họ Tư truyền đến: “Xin hỏi có Tư Mộ Hàn ở đấy không?”
Gọi điện thoại trong nhà mà còn phải quy tắc như vậy: “Quản gia của ông nội đúng không? Cháu là Nguyễn Tri Hạ, ông có chuyện gì thì nói với cháu, cháu sẽ tìm thời gian nói với Hàn.”
“Mợ chủ, ông chủ, ông chủ sắp không xong rồi, mợ bảo cậu chủ nhanh chóng trở về đi, muộn hơn chút nữa, e rằng…” Phía bên kia còn chưa nói xong, tay Nguyễn Tri Hạ đã bốp một tiếng, tai nghe trong tay rơi xuống đất.
Cô ngừng lại một lúc, cảm giác ngột ngạt mới từ từ cải thiện, mắt nhìn vào tai nghe rơi trên đất, vội vàng cúi đầu nhặt lên, run giọng nói: “Quản gia của ông nội, ông bảo ông nội cho dù thế nào cũng phải kiên trì, cháu nhất định, lập tức đưa Hàn trở về.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, thì cúp điện thoại cái “bộp” một tiếng, Tinh Hòa nằm trong lòng bị đánh thức, trốn trong lòng cô khóc “oa oa”.
Nguyễn Tri Hạ không quan tâm đến, đặt đứa nhỏ vào trong tay người làm, vừa gọi điện thoại, vừa gọi tài xế đưa mình đến công ty.
Trên đường đi vẻ mặt đều rất nghiêm túc, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mà gọi mấy cuộc điện thoại rồi, không chỉ Tư Mộ Hàn mà đến cả Nguyễn Kiến Định cũng không nghe máy.
...