Chương 1920


...

Hai chiếc xe trên đường triển khai một cuộc chiến về cự li.

Qua một hồi lâu, Tề Thành bỏ lại chiếc xe đó.

Nhưng cũng không cách biệt thự bao xa.

Suy nghĩ đầu tiên của Nguyễn Tri Hạ chính là, Lưu Chiến Hằng theo dõi cô.

Nhưng cô lại thay đổi suy nghĩ, cô chuyển về biệt thự của Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng muốn biết địa chỉ cũng rất đơn giản.

Vì vậy, người theo dõi cô, không thể là người của Lưu Chiến Hằng.

*

Lúc xuống xe, Tề Thành có vẻ chú ý đến sắc mặt không mấy tốt của Nguyễn Tri Hạ, liền nói một câu: “Chuyện này, tôi sẽ sai người điều tra.”

“Không sao.” Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Vào nhà trước đã.”

Bữa tối đã chuẩn bị xong.

Tư Nguyễn trở về nơi quen thuộc, thích ứng rất nhanh.

Trong biệt thự có phòng cho trẻ con, vườn cũng rất lớn, nếu như so sánh, tốt hơn nơi ở của Nguyễn Tri Hạ một chút.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ gọi Tề Thành đến ăn cùng.

Tề Thành không lập tức đồng ý.

Thật ra anh vẫn quen ở một mình hơn, hôm qua tụ họp ăn cơm cùng bọn họ, đã là thỏa hiệp lắm rồi.

Tư Nguyễn là một đứa trẻ thông minh, cô bé chạy tới kéo tay Tề Thành: “Chú Tề Thành, cùng nhau ăn cơm đi.”

Nguyễn Tri Hạ cười nói: “Ăn cùng đi, đều là người một nhà.”

Tư Cẩm Vân từng làm một chuyện rất tồi tệ.

Nhưng cô ta cũng đã thay đổi rồi.

Nguyễn Tri Hạ thừa nhận bản thân là một người dễ mềm lòng, cô đã sớm tha thứ cho Tư Cẩm Vân rồi.

Hơn nữa, Tư Cẩm Vân cũng từng giúp đỡ cô.

Tư Cẩm Vân là chị gái của Tư Mộ Hàn, tình cảm của cô ta và Tề Thành mọi người đều thấy được.

Nguyễn Tri Hạ nói là người một nhà cũng không quá.

Cuối cùng Tề Thành vẫn ăn cơm cùng Nguyễn Tri Hạ.

Anh ăn rất nhanh, hơn nữa không hề phát ra tiếng động.

Khả năng này có liên quan đến thân phận sát thủ trước đây của anh.

Lúc anh làm sát thủ, có lẽ thường xuyên cô độc, cũng không có thời gian chậm rãi ăn cơm.

*

Sáng hôm sau, Tề Thành vẫn lái xe đến công ty.

Chiếc xe chạy vững vàng về phía trước, Nguyễn Tri Hạ ngồi phía sau xem tài liệu.

Không lâu sau, chiếc xe đang chạy vững vàng đột nhiên tăng tốc, hơi lắc lư.

Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể cất tập tài liệu.

Cô ngẩng đầu nhìn Tề Thành đang lái xe phía trước.

Cô bỗng nghĩ đến điều gì đó nên hỏi Tề Thành: “Sao vậy?”

“Có người theo dõi chúng ta.” Tề Thành luôn nói ít hiểu nhiều.

“Lại có người theo dõi chúng ta sao?” Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa quên hôm qua khi cô quay về cũng có người theo dõi cô.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn chiếc xe phía sau.

...