...
Tạ Ngọc Nam không chú ý Nguyễn Tri Hạ hơi khác thường, sau khi xuống xe liền đi trước dẫn đường.
Đi đến trước cửa, Tạ Ngọc Nam vừa mở cửa vừa quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Thời gian tôi ở đây không nhiều, có thể hơi bừa bộn.”
Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng.
Đến khi vào nhà, cô mới biết ” hơi bừa bộn” trong miệng Tạ Ngọc Nam là bừa bộn như thế nào.
Trên mặt đất tán loạn quần áo, sách, gối đầu,….. các loại đồ đạc. Thiếu chút nữa thì Nguyễn Tri Hạ còn không có chỗ đặt chân.
Còn có một lớp bụi rất dày.
Tạ Ngọc Nam mở cửa sổ ra thông khí, Nguyễn Tri Hạ vội vàng chạy đến bên cửa sổ để thở.
Căn phòng đã lâu không có người nên rất nặng mùi.
“Đó là phòng sách của tôi, đợi một lát là có thể vào.” Tạ Ngọc Nam chỉ vào hướng phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ nói.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn theo hướng ngón tay của Tạ Ngọc Nam, lập tức mở to hai mắt.
Theo hướng chỉ của Tạ Ngọc Nam, trên ba mặt tường đầy ắp sách là sách, bên cạnh còn có hai cây thang di động để lấy sách.
Nguyễn Tri Hạ chạy chậm đến, thở dài nói: “Nhiều sách quá…”
Nhất định là một thư viện nhỏ, đến giá sách cũng là đặt làm nên kích thước mới có thể vừa với mặt tường.
“Khi còn nhỏ tôi không nghe lời nên bố tôi bắt tôi đọc sách, sau khi đọc xong còn phải kiểm tra, tôi cũng không thể lười biếng, những cuốn sách này lớn lên cùng tôi, tôi rất quý chúng.” Tạ Ngọc Nam đưa tay sờ vào giá sách bên cạnh, ngón tay chạm vào bìa sách, nhìn qua rất hưởng thụ.
Người từ tâm đúng là có cách phạt nặng không giống với người thường.
“Bố anh thật sự rất nhọc lòng.” Nguyễn Tri Hạ ngửa đầu nhìn ba mặt tường đầy sách, nở nụ cười hiếm có trêu ghẹo anh ta: “Nhiều sách như vậy, lúc còn bé anh rất không nghe lời nhỉ.”
Tạ Ngọc Nam quay đầu, nói một câu ông nói gà bà nói vịt: “Cô cười rồi.”. Truyện mới cập nhật
Nguyễn Tri Hạ dần thu lại nụ cười trên môi.
“Tôi thấy từ lần đầu tiên gặp cô, nụ cười của cô với tôi đều rất giả dối, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô cười thật đến vậy.” Tạ Ngọc Nam dựa vào giá sách, liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không cười, trả lời một câu: “Anh cũng như vậy.”
Cô đến gần giá sách, nhận ra tất cả sách đều được phân loại.
Cô dựa vào bảng phân loại tìm thì thấy được sách liên quan đến pháp luật, quay đầu nói cảm ơn với Tạ Ngọc Nam: “Tất cả đều ở đây sao?”
“Tất cả.” Tạ Ngọc Nam quay lại thực tại, cũng bước đến.
…
Hai người nán lại nhà của Tạ Ngọc Nam một buổi chiều.
Lúc Tạ Ngọc Nam đọc sách tìm tài liệu thì toàn thân đều rất nghiêm túc, Nguyễn Tri Hạ không hiểu những thứ này nên việc có thể giúp được cũng có hạn.
Đến khi Tư Nguyễn tan học, Nguyễn Tri Hạ mới buông tài liệu trên tay: “Tôi phải đi đón Tư Nguyễn rồi.”
Tạ Ngọc Nam nghe vậy cũng buông sách trong tay xuống: “Đi thôi, mau lên!”
Biểu hiện của anh ta còn gấp gáp hơn cả Nguyễn Tri Hạ, nếu không biết thì còn tưởng anh ta đi đón con gái mình.
Lúc Nguyễn Tri Hạ lái xe đưa Tạ Ngọc Nam đến nhà trẻ thì cô bé vẫn chưa tan học.
Hai người đợi ở bên ngoài hơn mười phút thì mới có trẻ con đi từ trong ra.
Lúc đợi Tư Nguyễn đi ra thì Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại cho Thời Dũng: “Trợ lý Thời, hôm nay tôi đã đón Tư Nguyễn đến chỗ của tôi.”
“Tôi biết rồi.” Thời Dũng thật ra đã biết Nguyễn Tri Hạ sẽ đi đón Tư Nguyễn, anh cơ bản là không định đi.
Tâm trạng của Tư Nguyễn hôm nay rất tốt, lúc đi từ trong nhà trẻ ra thì vừa nhún vừa nhảy.
...