...
Hai người đang giành điều khiển từ xa để đổi kênh.
Cả hai tranh giành rất nghiêm túc, cộng với âm thanh của TV, họ không phát hiện Nguyễn Tri Hạ sắp đi đến.
Nguyễn Tri Hạ bước tới, gọi to: “Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ quay lại, cô ấy mỉm cười khi thấy Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, cậu thức rồi đó à?”
Cô ấy nhận thấy Nguyễn Tri Hạ đang đứng đó, vì vậy vội vàng đứng dậy đến bên cô: “Đến đây ngồi.”
“Tri Hạ.” Cố Tri Dân khẽ ho một tiếng, cũng ngồi dậy, quan tâm hỏi cô: “Khát không? Uống nước không?”
Thẩm Lệ lướt qua Cố Tri Dân: “Lấy nước qua đây.”
Cố Tri Dân không nói gì nhiều, quay lại rót hai ly nước.
Cố Tri Dân đặt một trong hai chiếc cốc xuống trước mặt Thẩm Lệ, chiếc đưa cốc còn lại cho Nguyễn Tri Hạ: “Uống nước.”
“Cảm ơn anh.” Nguyễn Tri Hạ nhấp một ngụm, hỏi: “Còn Tư Mộ Hàn đâu?”
Cố Tri Dân bình tĩnh nói: “Đình Kiên đã ra ngoài một lúc rồi, có thể sẽ quay về muộn.”
Đây là một cái cớ vừa nãy được Cố Tri Dân và Thẩm Lệ đồng ý với nhau, nói rằng khi Nguyễn Tri Hạ thức dậy và hỏi đến Tư Mộ Hàn, chỉ cần nói như vậy.
Nguyễn Tri Hạ dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Mặc dù biểu hiện của Cố Tri Dân trông không có gì lạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Còn về chuyện kỳ lạ chỗ nào, cô không thể nói được.
“Có vẻ là…” Cố Tri Dân quay đầu nhìn Thẩm Lệ, ra hiệu Thẩm Lệ giải thích.
Anh thực sự không thể nói ra bất kỳ lý do nào.
Thẩm Lệ bắt được tín hiệu, ngồi xuống cạnh Nguyễn Tri Hạ, nói với chút giọng nhẹ nhàng: “Chúng tôi không biết gì cả, Tri Hạ cậu rất rõ tính khí của anh nhà cậu mà, làm gì có việc anh ấy đi giải thích quá nhiều cho người khác chứ, nếu không phải anh ấy không nỡ đánh thức cậu lúc cậu đang ngủ, anh ấy sẽ đưa cậu đi cùng.”
Nguyễn Tri Hạ nở một nụ cười bất lực, nhưng không thể nhịn được mà nói thay cho Tư Mộ Hàn: “Tính tình anh ấy tốt hơn trước rất nhiều rồi.”
Thẩm Lệ mỉm cười: “Anh ấy là của nhà cậu mà, dĩ nhiên cậu sẽ nói tốt thay cho anh ấy rồi.”
Nguyễn Tri Hạ không còn nghi ngờ nữa, chỉ hỏi Thẩm Lệ: “Cậu có muốn ăn gì không, Tư Mộ Hàn đã mua cho mình rất nhiều thức ăn, mình sẽ lấy cho cậu.”
“Được thôi.” Thẩm Lệ nói, rồi lại nháy mắt với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân giơ ngón tay cái lên.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận điều đó, nhưng phụ nữ vẫn là hiểu suy nghĩ của phụ nữ hơn.
Nhất thời Cố Tri Dân không thể nói ra lý do chính đáng, nhưng Thẩm Lệ đã giải quyết vấn đề dễ dàng chỉ với một câu nói.
Nguyễn Tri Hạ đưa Thẩm Lệ đi lấy thức ăn, Cố Tri Dân cũng dành thời gian gọi cho Tư Mộ Hàn.
Ngay khi cuộc gọi được gọi đi, Cố Tri Dân chợt nhớ ra gì đó nên vội cúp điện thoại, chọn gửi tin nhắn cho anh: “Tri Hạ tỉnh dậy nên hỏi anh, nhưng chúng tôi đã xoay được cô ấy rồi.”
Chờ được một lúc, không kịp đợi câu trả lời từ Tư Mộ Hàn, Cố Tri Dân đã đặt điện thoại sang một bên.
...