...
“Minh Tú, anh trai em không phải loại người bỏ đi không nói một lời, mặc dù thời gian anh ta và chị bên nhau không lâu, nhưng chắc hẳn chị cũng hiểu anh ta là người như thế nào. Nhắc đến chuyện này thì thật ra khá đơn giản, khoảng mười một năm trước, bố mẹ em bị người ta hãm hại, anh trai em cũng hôn mê suốt năm năm liền, sau khi anh ta khỏe lại thì không những muốn đi tìm hung thủ mà còn phải kiếm tiền chăm sóc em và Hướng Minh” Nguyễn Tri Hạ nói xong thì vành mắt ươn ướt, cô nhìn sang Ôn Đức Duy đang híp mắt ngồi cạnh đó, nói tiếp: “Tôi quên chưa nói, Hướng Minh là con trai tôi, lúc ấy, bố Hướng Minh không hề biết đến sự tồn tại của bé.”
Ôn Đức Duy nhìn người phụ nữ trước mặt mình, trong mắt tràn đầy dò xét, đánh giá, một lát sau, anh ta mới không cam tâm hỏi: “Cho dù hôn mê mất năm năm trước đi, trong năm năm còn lại không thể bớt chút xíu thời gian ra để liên lạc với Minh Tú được sao?”
“Có lẽ, lúc đó anh trai tôi cảm thấy anh ta không xứng với Minh Tú, anh ta cũng không ngờ được rằng sẽ có một cô ngốc đợi anh ta những mười năm, từ lúc tỉnh lại tới bây giờ, anh trai tôi gây dựng sự nghiệp lại một lần nữa, cũng giống như với việc đi lên từ hai bàn tay trắng, chắc hai người cũng hiểu bắt đầu lại từ đầu khó khăn đến mức nào, vì vậy, chúng ta có thể cảm thông mà đợi anh ta một chút nữa thôi, được không?”
Nghĩ cho hạnh phúc sau này của anh trai mình, bất kể thế nào thì cô cũng phải giữ Nguyễn Minh Tú lại.
“Vốn dĩ em đã không muốn đi rồi, bây giờ anh yên tâm được rồi đó, yên tâm rồi thì mau về đi, em còn rất nhiều chuyện phải làm!”
Nguyễn Minh Tú hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trông y như một con chim công kiêu ngạo.
“Chẳng biết lo nghĩ gì hết, đến lúc bị người ta lừa thì đừng về tìm anh khóc lóc, Nguyễn Minh Tú, anh nói cho em biết, hôm nay anh nhất quyết không đi nữa, anh đã nhận cho em vai diễn kia rồi, cho dù trói em lại thì cũng phải đưa em về!”
Ôn Đức Duy nói xong thì vén ống tay áo lên, hung hăng đi về phía Nguyễn Minh Tú, trông cứ như sắp xông vào đánh cô ấy đến nơi.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp đến gần cô ấy thì đã bị hai vệ sĩ đè xuống mặt đất, mặt anh ta đỏ bừng lên, nhưng lại giống như một con cá bị vứt lên bờ, giãy tưng tưng nhưng không dậy nổi.
Nguyễn Minh Tú đã đứng dậy định chạy về phía sau rồi bỗng mắt chữ O mồm chữ A nhìn lại, Nguyễn Tri Hạ vẫn bình chân như vại, từ đầu đến cuối, không chỉ vẻ mặt, ngay cả độ cong của tóc cũng không hề thay đổi, trông cô cực kỳ an tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, Nguyễn Minh Tú ngồi lại ghế sofa, ho nhẹ một cái nhìn Ôn Đức Duy vẫn đang cố gắng giãy giụa trên mặt đất, cô không nhịn được che miệng cười khúc khích, đôi lông mày cong cong, hai gò má phinh phính nhô lên, nhìn mà muốn véo một cái.
“Mau bảo họ thả anh ra, người ở đầu xông vào thế này! Nguyễn Minh Tú, nếu như em còn dám cười anh nữa thì em xác định xong đời luôn đấy!”
Ôn Đức Duy bị đè xuống đất thế rồi mà vẫn không chịu yên, anh ta cố gắng dùng hết sức lực ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
“Nhưng mà bộ dạng này của anh trông rất buồn cười!” Nói dứt câu, dường như Nguyễn Minh Tú lại nghĩ đến điều gì đó, chạy “uỳnh uỳnh uỳnh” lên tầng trên, một lát sau cô ấy cầm một chiếc máy chụp ảnh xuống.
“Anh đoán xem, nếu như những người trong nghề nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì họ sẽ nghĩ thế nào?” Nguyễn Minh Tú vừa chụp ảnh vừa cười nói với Ôn Đức Duy, cô ngồi xổm xuống đất, ống kính máy ảnh gần như dí sát vào mặt anh ta.
“Nguyễn Minh Tú, con nhóc chết tiệt kia, em bảo bọn họ buông anh ra mau!” Ôn Đức Duy giãy giụa không lại, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, anh ta nằm ườn ra mặt đất, vẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ chót, trợn tròn lên nhìn Nguyễn Minh Tú.
“Muốn xin xỏ thì cũng phải có thái độ xin xỏ một chút chứ, bây giờ anh rảnh rỗi quá mức, không có việc gì làm nên từ sáng tới tối cả ngày đều lượn qua đây bắt em về, anh vẫn độc thân đúng không?”
“..” Ôn Đức Duy không biết trả lời vấn đề này thế nào, rõ ràng đang nói ngon lành, đột nhiên lại kéo sang chuyện anh ta độc thân là thế nào, chẳng lẽ bản thân cô ấy hết ế rồi còn bắt người bên cạnh cô ấy cũng phải tìm người yêu mới được à!
...