...
“Bíp…”
Ô tô phía sau bấm còi, thúc giục Nguyễn Tri Hạ lái xe đi.
Nguyễn Tri Hạ khôi phục lại tinh thần, khóa cửa xe, tiếp tục lái xe đi.
Dưới màn đêm, chiếc xe chạy vững vàng trên đường, vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ cũng rất bình tĩnh.
Người đàn ông ngồi phía sau vẫn không ngẩng đầu lên.
Trong xe yên tĩnh giống như không có hai người đang ngồi.
Nguyễn Tri Hạ lái xe đến chung cư, trực tiếp chạy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tầng hầm đậu xe rất yên tĩnh, không có bóng dáng ai.
Nguyễn Tri Hạ dừng xe, chậm rãi vươn tay mở dây an toàn.
Cô không quay đầu lại, chỉ ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, môi mấp máy, nói ra cái tên mà đã lâu rồi cô không gọi.
“Tư Mộ Hàn.”
Lúc này người đàn ông ngồi phía sau mới từ từ lấy mũ xuống, rồi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Nguyễn Tri Hạ trong gương chiếu hậu.
Tay Nguyễn Tri Hạ đang để bên người từ từ siết chặt.
Trong thoáng chốc, vẻ mặt cô cứng nhắc và luống cuống, sau đó nở nụ cười trào phúng: “Qủa nhiên là anh.”
Tóc Tư Mộ Hàn rất ngắn, khuôn mặt gầy gò, nhưng đôi mắt lại rất có thần.
Cả người anh tạo cho người khác cảm giác rất có tinh thần chứ không hề tiều tụy.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười lạnh: “Xem ra anh sống rất tốt.”
Ném một Tư Thị lớn như vậy cho cô, anh ở bên ngoài không hề thê thảm như cô tưởng tượng.
Tư Mộ Hàn không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ trong gương chiếu hậu.
Nguyễn Tri Hạ tức giận, giọng nói cũng có chút sắc bén: “Anh nói đi!”
“Chuyện Tư Thị em đừng để mình quá mệt mỏi, cứ giao cho Thời Dũng hoặc người quản lý chuyên nghiệp cũng được.”Giọng nói Tư Mộ Hàn trầm thấp còn có chút khàn khàn.
Giọng nói Nguyễn Tri Hạ mang theo vẻ mỉa mai: “Tôi có mệt hay không, tôi quản lý Tư Thị như thế nào cũng không liên quan đến anh!”
Dứt lời, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bầu không khí trong xe đã trở nên ngột ngạt.
Ngay sau đó, Tư Mộ Hàn kiềm chế gọi tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
Nhưng Nguyễn Tri Hạ có thể nghe ra sự tức giận ẩn chứa trong giọng nói anh.
Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, mở cửa bước xuống xe, sải bước về phía thang máy.
Phía sau vang lên tiếng bước chân của đàn ông.
Tư Mộ Hàn xuống xe đuổi kịp cô, ngăn cô lại.
Nguyễn Tri Hạ muốn vòng qua người anh rời đi, anh vươn tay kéo tay cô: “Nguyễn Tri Hạ!”
“Anh buông tay ra.” Nguyễn Tri Hạ không nhìn anh, ánh mắt liếc nhìn bàn tay đang kéo tay cô.
Anh khống chế lực rất tốt, không làm cô đau cũng không cho cô thoát ra được.
Nguyễn Tri Hạ tức giận, dựa vào điều gì mà anh luôn là người quyết định, anh muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn biến mất thì biến mất.
Cô cúi đầu, há miệng cắn vào mu bàn tay Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ hạ quyết tâm, cắn rất mạnh.
Cô cảm nhận được cơ thể Tư Mộ Hàn căng cứng, nhưng không thả tay ra, để mặc cô cắn cho hả giận.
Tư Mộ Hàn dùng tay còn lại kéo cô vào trong ngực, bàn tay to lớn vuốt mái tóc dài của cô.
Nguyễn Tri Hạ dần yên tĩnh lại, không cắn nữa, đôi vai khẽ run lên.
...