...
Quần áo mà Nguyễn Hướng Minh cũng là do Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị, là một áo Sơ mi trắng điểm khuyết vài họa tiết màu xanh, phối với quần tây đen, cậu bé còn mang một đôi giày da. Nhìn thoáng qua vừa chín chắn vừa đáng yêu, Nguyễn Tri Hạ hận không thể kéo cậu bé vào ngực hôn một phen.
“Đi thôi Hướng Minh” Nguyễn Tri Hạ kiểm tra quần áo và trang dung của mình một lần, khi thấy không còn gì nữa thì mới cầm túi xách của mình lên rồi dẫn Nguyễn Hướng Minh đi ra ngoài.
“Con tới ngay đây mẹ ơi!” Nguyễn Hướng Minh bỏ quyển sách chưa xem xong vào túi rồi đeo lên lưng.
Bây giờ trong nhà chỉ có Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh mà thôi, Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam đã đi ra ngoài từ lâu rồi. Ông Lý lái xe đưa hai mẹ con tới trường mẫu giáo cách đó không xa.
Mười phút sau, một chiếc xe ô Nguyễn màu đen dừng ở bãi đổ xe cách cửa trường mẫu giáo Ngày Mai không xa.
Xe trong bãi không nhiều lắm, chỉ có xe của một số giáo viên trong tường, dù sao thì bây giờ cũng đã qua giờ đưa đón trẻ.
Trường mẫu giáo Ngày Mai là trường mẫu giáo tốt nhất thành phố Hải Phòng, gần như là tất cả con cái nhà giàu nhà có quyền của thành phố Hải Phòng đều được gửi vào trường mẫu giáo này. Cho nên nội dung dạy học ở đây cũng tính là khá khó.
Nhà họ Nguyễn cách trường không xa.
Hôm nay là tới làm thủ tục nhập học, tiện thể tiến hành một cuộc kiểm tra nho nhỏ. Đương nhiên là Nguyễn Tri Hạ tin rằng con trai mình chắc chắn sẽ vượt qua một cách nhẹ nhàng.
Diện tích của trường mẫu giáo cũng khá lớn, có tận mấy tòa nhà, đằng sau còn có một sân vận động trong nhà khá lớn, còn có sân vận động ngoài trời. Nếu tính ra thì diện tích này không khác gì trường cấp hai cấp ba bình thường khác.
Hơn nữa quy mô của trường mẫu giáo này còn đang tăng lên không ngừng. Dù sao mặc dù mấy đứa bé còn nhỏ nhưng thứ chúng phải học lại rất nhiều. Với quy mô hiện tại thì vẫn còn một số Chương trình học bộ môn nghệ thuật không thể dạy học bình thường.
Vì đảm bảo cho sự an toàn của học sinh nên trường học luôn đóng kín cửa. Buổi sáng đưa học sinh tới, rồi tận đêm mới đón về, giữa buổi không cho phép bất kỳ người nhà học sinh nào đi vào trường học.
Cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng là giáo viên dẫn học sinh đi vào một căn phòng cách biệt riêng để giải quyết, rất an toàn.
Nguyễn Tri Hạ đứng trước cửa trường mẫu giáo, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự hoài niệm. Cô đã học ở đây bốn năm rồi mới lên tiểu học, mặc dù bây giờ nơi này đã thay đổi rất nhiều nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể nhận ra đây là trường cũ của mình.
Giáo viên nhận được thông báo sẽ đứng chờ ở cửa, sau khi xác nhận thân phận của Nguyễn Tri Hạ rồi mới dẫn cô và Nguyễn Hướng Minh đi vào trong.
Trường mầm non xanh hóa rất tốt, từ cổng vào là một con đường thẳng tắp, hai bên trông hai hàng cây ngân hạnh cao lớn. Bây giờ là mùa hè nên lá xanh um tươi tốt, đẹp vô cùng.
Xe không được phép đi vào khuôn viên trường học nên cho dù khoảng cách có xa hơn nữa cũng phải tự đi bộ tới.
“Mẹ ơi, nơi này đẹp thật đấy” Nguyễn Hướng Minh có chút vui vẻ, cậu bé kéo lấy tay của mẹ mình.
Lúc hai mẹ con còn ở bên Mỹ, trong trường mầm non chỉ có những hình vẽ đầy màu sắc hoặc là những trang trí bằng nhựa, còn chỗ này thì thoải mái và dễ chịu hơn nhiều.
“Con thích không?” Nguyễn Tri Hạ đi vào nơi này một lần nữa, khi cô nhìn thấy cảnh sắc nhẹ nhàng đầy sức sống thì không kiêm chế được mà nở một nụ cười thật tươi.
“Tốt hơn trường mẫu giáo trước kia của con rất nhiều!” Hướng Minh gật đầu, cậu bé rất nghiêm túc, cứ như một lãnh đạo đang đi thị sát vậy.
Nguyễn Tri Hạ hôn lên gương mặt non nớt của cậu bé rồi mới vui vẻ đi về phía trước.
Hai mẹ con còn đang đắm chìm trong cảnh sắc nơi đây thì đã tới nơi.
Cô giáo dẫn đường lúc nãy đứng nói gì đó với một người đàn ông trung niên hói đầu, bụng bia rồi giao hai mẹ con họ cho người đàn ông đó.
...