...
“Em biết anh Nam là tuyệt nhất mà, quả nhiên là không có phí công học y.” Nguyễn Tri Hạ vừa hưởng thụ sự phục vụ của Lê Quốc Nam, vừa uống nước trái cây. Cô cười rất vui vẻ như một con mèo con mới ăn vụng vậy.
“Không muốn xuất hiện cũng không sao, dù sao thì anh cũng không hề có ý để cho em bại lộ trước mặt người khác nhanh như vậy. Chờ thêm mấy ngày nữa, sức khỏe của em tốt hơn trước thì anh sẽ đưa em đi nông trại chơi một lúc rồi về” Tốc độ nói chuyện của Nguyễn Kiến Định không nhanh không chậm, trong giọng nói mát lạnh ôm lấy một chút dịu dàng, như cầu vồng sau cơn mưa vậy.
Nguyễn Tri Hạ có hơi sửng sốt, cô nhìn Nguyễn Kiến Định rồi hỏi: “Em không thể ở trong nhà ạ? Dù sao thì chẳng có ai đi lên lầu hai cả, em ở trong phòng mình cũng được, khóa cửa lại rồi em tự chơi, như thế cũng đâu có sao.” Nguyễn Tri Hạ nhìn Nguyễn Kiến Định, cố gắng nháy mắt với vẻ đáng thương. Cô cũng biết cái nông trại kia, phải đi xe tận bốn tiếng đồng hồ, vất vả lắm mới về nhà nên cô cũng chẳng muốn bôn ba bên ngoài.
“Nếu em không thấy buồn thì anh cũng không có vấn đề gì. Chỉ là ngày đó sẽ rất ồn ào náo nhiệt, nếu em muốn xuống thì nói cho anh, anh sẽ dẫn em đi một vòng rồi lên cũng được, không cần phải quá căng thẳng” Nguyễn Kiến Định bật cười, thật ra không cần phải căng thẳng như vậy, cho dù Nguyễn Tri Hạ có xuất hiện trước mặt mọi người thì cũng không quan trọng. Anh ấy có năng lực khiến cho Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy tất cả những thứ cô không muốn thấy.
“Vâng, em biết rồi” Nguyễn Tri Hạ chuyển mắt qua nhìn Nguyễn Hướng Minh, cậu bé đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi cô, mặc cho cô dày vò nhào nặn cũng không hề có chút không vui nào.
Nguyễn Tri Hạ híp mắt lại, sao con trai cô lại ngoan đến thế cơ chứ: “Hướng Minh, chúng ta về rồi thì có phải là nên nghĩ tới việc cho con đi học không!” Hàng lông mi vừa dài vừa cong của Nguyễn Hướng Minh tạo thành một bóng râm xinh đẹp dưới ánh đèn, khiến cho Nguyễn Tri Hạ rất ghen tị.
“Mẹ ơi, con có thể đi học tiểu học luôn không ạ?” Nguyễn Hướng Minh vặn tay, vẻ mặt của cậu bé có chút bồn chồn.
Nhà trẻ đối với Nguyễn Hướng Minh mà nói thì quá đơn giản, khiến cho cậu bé chẳng hề có chút hứng thú nào cả.
“Sao Hướng Minh lại muốn học thẳng lên tiểu học chứ, bây giờ con mới năm tuổi, năm tuổi là tuổi chơi. Khi mẹ năm tuổi thì vẫn còn ở nhà chơi búp bê kia kìa!” Nguyễn Tri Hạ sờ lên mái tóc mềm mại của con trai, cô vui vẻ tới nỗi híp mắt lại.
“Mẹ ơi, những thứ mẫu giáo dạy đơn giản quá, con đã học xong kiến thức lớp một rồi”
“Thật vậy ư, Hướng Minh của chúng ta giỏi quá!” Nguyễn Tri Hạ xoa Xoa gương mặt non nớt của Hướng Minh rồi mở lời khen ngợi.
“Đó là điều đương nhiên, con là người sẽ bảo vệ mẹ khi lớn lên cơ mà, tất nhiên là con phải giỏi một chút rồi”
“Nhưng mẹ không muốn Hướng Minh của mẹ quá mệt mỏi.” Nguyễn Tri Hạ nói với vẻ buồn bã.
“Không mệt, sau này con sẽ trở thành người giỏi nhất, xuất sắc nhất để bảo vệ mẹ và cậu, còn có chú Nam nưa.
“Đó là một chuyện rất cực khổ” Nguyễn Tri Hạ có chút không nỡ, cô cảm thấy mình không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn. Cô không muốn để cho con trai mình chịu bất cứ uất ức gì, cô không muốn để cho Hướng Minh phải mệt mỏi vất vả.
Đây có lẽ là ví dụ điển hình của câu nói mẹ chiều con hư đây.
“Hướng Minh không sợ, con sẽ rất cố gắng, rất chăm chỉ” Cuộc đối thoại của hai mẹ con khiến cho Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam nghe mà bật cười, nhưng trong mắt hai người cũng dần có ánh nước nổi lên.
Cậu bé Hướng Minh này quá ngoan ngoãn, đến mức khiến người ta thấy đau lòng.
Nguyễn Kiến Định đưa tay ôm Nguyễn Hướng Minh lại rồi xoa đầu của cậu: “Hướng Minh đã giỏi hơn cậu khi còn bé nhiều lắm rồi, cậu cũng không muốn Hướng Minh quá mệt mỏi. Chẳng lẽ Hướng Minh không muốn có bạn thân sao?”
“Cháu không mệt, cháu không muốn đi nhà trẻ, mấy đứa bé trong đó còn chẳng nghe hiểu cháu đang nói cái gì.
...