...
Người bị cướp điện thoại giật lại điện thoại, còn tiện thể đẩy Trần Tuấn Tú một cái: “Anh cướp điện thoại của tôi làm gì!”
Mà Trần Tuấn Tứ dường như không nghe thấy, vừa khóc vừa cười, lầm bầm một mình nói gì đó, cứ chạy mãi ở ngoài.
“Người này bị bệnh à!”
“Chắc là vậy, xã hội bây giờ nhiều bệnh nhân tâm thần lắm.”
Trần Tuấn Tú chạy đến ven đường, chui vào trong xe, định lái xe về nhà cũ.
Nhưng bị đàn em của anh ta ngăn lại: “Ngài Trần, nếu như bây giờ anh quay về nhà họ Tư, Tư Mộ Hàn sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Tránh ra.” Trần Tuấn Tú như phát điên, hất tay đàn em ra, lái xe về hướng nhà họ Tư.
Mấy ngày nay, anh ta hoàn toàn có cơ hội chạy sang nước ngoài.
Thế nhưng, mục đích của anh ta còn chưa đạt được, anh ta không thể sang nước ngoài.
Trong người anh ta và Tư Mộ Hàn chảy cùng một dòng máu.
Dựa vào đâu, cả đời anh ta chỉ có thể không được thấy ánh sáng, mà Tư Mộ Hàn lại có thể sống khỏe mạnh như thường.
Dựa vào đâu Tư Mộ Hàn sống tốt hơn anh ta, hạnh phúc hơn anh ta?
Càng so sánh với Tư Mộ Hàn, anh ta lại càng cảm thấy mình quá khổ sở, trong lòng nổi lên oán hận và không cam lòng.
Phá hủy cuộc sống của Tư Mộ Hàn, nhất định phải phá hủy mọi thứ của Tư Mộ Hàn.
Vừa nghĩ đến kết cục cuối cùng của Tư Mộ Hàn sẽ giống như anh ta, anh ta đã cảm thấy vui vẻ đến phát điên.
Thế nhưng, Tư Mộ Hàn lại tìm được Khương Nhung rồi.
Khương Nhung là của anh ta!
Trần Tuấn Tú phóng như bay đến nhà cũ nhà họ Tư.
Trong nhà cũ bây giờ đều là người của Tư Mộ Hàn, Trần Tuấn Tú vừa đến cổng nhà thì có vệ sĩ đi vào thông báo cho Tư Mộ Hàn.
Trần Tuấn Tú vừa xuống xe thì chạy thẳng vào trong nhà.
Nhưng đến cửa lại bị vệ sĩ ngăn lại: “Ngài Trần.”
Sự hưng phấn gần như sắp tràn ngập trong mắt Trần Tuấn Tú, nhưng khi bị cản lại, anh ta trở nên vô cùng tức giận: “Tôi muốn gặp Tư Mộ Hàn, nếu như anh ta còn cần con gái mình thì để tôi vào, bằng không thì tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể cho con bé kia biến mất khỏi cõi đời này!”
Đúng lúc này Thời Dũng đi đến.
Sắc mặt anh ta bình tĩnh, liếc mắt nhìn Trần Tuấn Tú: “Cho anh ta vào.”
Vệ sĩ cho qua, Trần Tuấn Tú bước nhanh vào, kéo lấy vạt áo Thời Dũng: “Khương Nhung đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy!”
Thời Dũng bị Trần Tuấn Tú lôi như vậy, ngay cả chớp mắt cũng không chớp lấy một cái, dùng giọng điệu giải quyết công việc, vô cùng bình tĩnh nói: “Trong lòng ngài Trần muốn gặp cô Tô, tôi có thể hiểu được, nhưng về phần anh làm thế nào mới có thể gặp được cô Tô, trong lòng anh vô cùng rõ ràng.”
Trần Tuấn Tú nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, đẩy Thời Dũng ra.
Thời Dũng lảo đảo hai bước mới đứng vững lại, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn không thay đổi.
Anh ta chỉnh lại quần áo trên người một chút, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Cậu chủ cho anh thời hạn ba ngày.”
“Không cần ba ngày.” Trần Tuấn Tú nhếch môi, lộ ra nụ cười ý vị không rõ: “Lấy giấy bút cho tôi.”
Thời Dũng do dự một lát mới bảo người mang giấy bút cho Trần Tuấn Tú.
Trần Tuấn Tú viết lên giấy một địa chỉ: “Ba ngày sau, gặp mặt ở chỗ này, anh ta dẫn Khương Nhung theo, tôi sẽ dẫn con gái anh ta chờ anh ta, đừng có giở trò, nếu không đến lúc đó, đừng ai nghĩ đến việc sống quay về!”
...