...
Nguyễn Kiến Định đã ngủ mê man suốt cả buổi sáng. Bỗng tiếng kẽo kẹt do cửa bị đẩy ra truyền đến, anh ấy lập tức mở mắt ra, khó nhọc nâng người ngồi dậy rồi bình tĩnh nhìn ra cửa.
Lê Quốc Nam cũng thuận thế ngồi thẳng lại thân người, tựa vào bên chân Nguyễn Kiến Định, vẻ mặt không tốt đẹp gì nhìn về phía cửa.
“Tổng giám đốc Tô, tỉnh rồi sao?
Nghỉ ngơi thế nào rồi?” Trân Tuấn Tú từ phía trước đi tới, trên mặt còn có ý cười, nói.
Trên người ông ta mặc một bộ vest đơn giản mà khéo léo, tóc tai chải chuốt chỉnh tê, vẻ mặt như tỏa sáng, nhìn dáng vẻ này thì chắc nghỉ ngơi cũng rất tốt rồi.
“Cũng được, chỉ là không biết Tổng giám đốc Nguyễn định bao giờ sẽ để hai người chúng tôi đi thôi.’ Bị dây thừng trói chặt trong thời gian dài như thế, tay chân Nguyễn Kiến Định sớm đã run lên rồi, bây giờ chỉ cần động đậy một chút thôi cũng giống như bị kim châm vậy, vừa đau lại vừa ngứa, cực kỳ khó chịu.
“Cái này thì không được rồi, tôi mất nhiều công sức như thế mới có thể mời Tổng giám đốc Nguyễn tới đây, chủ yếu là muốn cậu đáp ứng yêu cầu của tôi trước thì tôi mới có thể bắt đầu suy nghĩ tới yêu cầu của cậu được” Cúi đầu ngồi xuống một chiếc ghế duy nhất trong phòng, Trần Tuấn Tú than nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Tổng giám đốc Tô, cậu nói xem lời tôi nói có hợp lí không? Hơn nữa biệt thự nhà chúng tôi đã bị các cậu phá tới mức đó rồi, thì cũng phải để cho tôi kiếm được chút gì đã chứ.
“Tổng giám đốc Trần muốn cái gì cứ việc nói thẳng ra, em gái nhà tôi vẫn còn đang đợi tôi về, lâu thế rôi mà không về nhà con bé sẽ thấy lo lắng mất” Cho dù Trần Tuấn Tú có ý xấu hay có ý tốt thì hiện giờ anh ấy cũng chẳng có cách nào khác cả, giờ anh ấy và Lê Quốc Nam đều là con cá nằm trên thớt của người ta, không hề có năng lực phản kháng.
“Tổng giám đốc Tô, tôi muốn gì chẳng lẽ cậu lại không biết sao? Mấy năm nay TQT phát triển vô cùng lớn mạnh…” Trần Tuấn Tú đặt hai tay trên bụng, dáng vẻ thoải mái dựa người vào ghế, nhướn mày cười nói.
“Nếu Tổng giám đốc Trần cảm thấy hứng thú với TQT thì tôi dùng hai tay dâng lên cũng chẳng có vấn đề gì.’ Ông ta là kẻ cầm dao còn anh ấy là con cá nằm trên thớt, kế hoạch trước mắt chỉ có thể là tìm cách ra ngoài trước, hơn nữa lùi cả trăm bước mà nói, muốn nuốt trọn cả TQT thì phải xem lòng tham của Trần Tuấn Tú có đủ lớn không đã.
“Không hổ là Nguyễn Kiến Định, nếu đã như vậy thì ký tên chuyển nhượng cổ phần luôn đi!” Nói xong, ông ta phất tay một cái, vệ sĩ phía sau đã đi tới, đặt văn kiện trong tay xuống trước người Nguyễn Kiến Định, ý bảo anh ấy xem qua một chút.
Xem thì cũng như chẳng xem thôi, Nguyễn Kiến Định cười nhạo một tiếng: “Tổng giám đốc Trần, không cởi trói thì sao tôi ký được đây?”
“Đây đúng là sơ sót của tôi rồi, nhanh qua cởi dây thừng cho Tổng giám đốc Nguyễn của chúng ta đi!” Trần Tuấn Tú vắt chân ngồi trên ghế, trên mặt vẫn giữ ý cười đậm, trong mắt lại phủ kín vẻ châm chọc.
Dây thừng buộc quá chặt, phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể cởi ra được, Nguyễn Kiến Định nắm cổ tay vặn nhẹ mấy cái, cúi đầu cởi luôn đống dây thừng trên chân mình, rồi lại ngồi xuống cởi dây trói cho Lê Quốc Nam.
“Tổng giám đốc Nguyễn đang làm gì vậy, tôi nghĩ rằng việc chuyển nhượng cổ phần TQT không cần cậu Nam đây ký tên đâu nhỉ?” Sắc mặt Trần Tuấn Tú chuyển xấu, ý cười trên mặt đã tắt, hừ lạnh một tiếng nói.
“Sao Tổng giám đốc Trần phải lo lắng như thế, ông mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, cho dù tôi có cởi dây trói cho Lê Quốc Nam thì cũng không thể trốn đi được.” Nguyễn Kiến Định vừa cúi đầu tiếp tục việc đang làm dở, vừa lạnh nhạt nói với sắc mặt không chút biểu cảm.
“Cái này cũng đúng, vậy thì phiền Tổng giám đốc Nguyễn nhanh lên một chút.”
Ánh mắt Trần Tuấn Tú hơi chuyển, lập tức lại cười lớn, bốn phía đều có người của ông ta canh giữ, cho dù Nguyễn Kiến Định và cái tên Lê Quốc Nam kia có ba đầu sáu tay thì hiển nhiên cũng không thể rời đi được, chẳng qua là cái tên Nguyễn Kiến Định này vô cùng gian xảo, vẫn nên đề phòng cẩn thận một chút mới tốt.
“Anh Định, chẳng lẽ anh thật sự muốn cho tên chết tiệt này TQT sao?”
Lê Quốc Nam quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Kiến Định đang ở sau lưng cởi trói cho mình, trong lòng càng thêm áy náy.
Là anh ấy tận mắt thấy Nguyễn Kiến Định một tay thành lập lên TQT, lúc trước đã phải chịu không ít gian khổ, tốn bao nhiêu công sức, vốn dĩ hai chữ “vất vả” chẳng thể nào miêu tả được hết, đến hiện tại lại bởi vì sự xui xẻo nhất thời mà bị chôi vùi tất cả, như thế sự nuối tiếc và đau khổ sẽ càng thêm nặng nề.
...