...
Chuyến bay Thẩm Lệ bay là chuyến bay đêm khuya, lộ trình được giữ bí mật, nhưng không biết vì sao vẫn bị tiết lộ ra ngoài, sân bay vẫn có fan đến đón.
Thẩm Lệ xuống máy bay, còn chưa nhìn thấy người của tổ chương trình thì đã thấy fan của mình trước.
“Chị Lệ!”
“Tể Tể!”
Hả?
Thẩm Lệ nghi ngờ nhìn thấy tiếng nói đó, hỏi Cố Mãn Mãn bên cạnh: “Tể Tể là gọi chị à?”
Cố Mãn Mãn nhìn lightboard của fan: “Đúng vậy.”
Biểu cảm Thẩm Lệ phức tạp: “Chị chỗ nào thì biểu hiện giống như Tể Tể chứ?”
Vì đã hai giờ sáng, số lượng người hâm mộ cũng không nhiều, nên Thẩm Lệ đi thẳng đến đó.
“Aaaaaa đến rồi, ôi trời ơi…”
“Tể… chị Lệ!”
Người hâm mộ nhìn thấy Thẩm Lệ đi tới thì hét lên, đợi Thẩm Lệ lại gần thì mọi người đàng hoàng lại, dùng một ánh mắt đặc biệt ngại ngùng nhìn Thẩm Lệ.
“Không gọi Tể Tể nữa?” Hai tay Thẩm Lệ đút vào trong túi quần thể thao, khẽ nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Thẩm Lệ từ trước đến giờ không phải loại người yếu đuối dễ thương, vừa cứng rắn vừa hung, đến nỗi người hâm mộ đều gọi cô là “chị Lệ”, chứ hoàn toàn không liên quan gì đến xưng hô “Tể Tể.”
Người hâm mộ cười hì hì nói: “Hihi, sau này không gọi nữa.”
Thẩm Lệ liếc nhìn cô ấy: “Em tưởng chị tin em sao?”
Người hâm mộ nghe thấy vậy, không hẹn mà cùng cười lên.
Cười xong, có người nói: “Tể Tể, chị mau đi nghỉ ngơi đi, nhìn thấy chị, chúng em yên tâm rồi.”
“Sau này đừng đến sân bay đón nữa, đã khuya lắm rồi, đối với con gái các em không an toàn, bên cạnh chị có nhiều nhân viên như vậy, chị không cần các em lo lắng, các em nếu như vì đón chị mà xảy ra chuyện gì, như thế chính là gánh nặng rất lớn cho chị, các em hy vọng chị an toàn, thì chị cũng mong các em sẽ được an toàn, biết không?”
Đến đón đều là những cô gái khoảng hai mươi tuổi trở lại, tuổi đều nhỏ hơn so với Thẩm Lệ, Thẩm Lệ vô thức mà coi mình như một người chị cả, ngữ khí cũng tự nhiên mà trở nên dịu dàng hẳn đi.
Cô hy vọng những lời nói thật lòng của mình có thể đả động được đến những cô bé này, không cần coi việc hâm mộ cô là một việc lớn lao gì, cũng đừng vì cô mà lãng phí nhiều thời gian và tiền bạc của mình.
Lời nói của một người có phải là thật lòng hay không, chỉ cần nghe thì có thể cảm nhận được, đôi mắt của mấy cô bé nhất thời đều đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Biết rồi ạ.”
Miệng thì nói biết rồi, nhưng lại không có ai động đậy, mong chờ nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ lại tiến lên trước hai bước, đứng giữa bọn họ, mọi người rất ăn ý nhau mà lấy điện thoại ra chụp ảnh, mỗi một người đều vô cùng vui vẻ.
Thẩm Lệ phối hợp cũng chụp với bọn họ một tấm, bọn họ mới luyến tiếc mà rời đi.
...