...
Chỉ là…
Tư Mộ Hàn vẫn không có chút ý định nói chuyện nào cả, Nguyễn Tri Hạ thấy vậy thì liền mỉm cười, nói: “Rất xinh đẹp, tên gì vậy?”
Cô gái trẻ nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, ánh mắt cô ta mang đầy vẻ thăm dò, đã một lúc sau đó mà cô ta vẫn chưa trả lời cô.
Thế là, ngay cả Cố Tri Dân cũng nhau mày lại: “Hỏi cô kìa, không nghe thấy sao?”
Cô gái trẻ bây giờ mới chịu lên tiếng: “Tôi tên là Tiêu Văn.”
Tiêu Văn?
Cái tên này có chút quen quen.
Đúng vào lúc này, cửa thang máy đột ngột mở ra, Tư Mộ Hàn ngay lập tức kéo Nguyễn Tri Hạ ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ chỉ đành ngoảnh đầu lại nở một nụ cười áy náy với Tiêu Văn.
Cố Tri Dân như có lời gì muốn nói với Tiêu Văn nên đã ở lại phía sau.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại rồi nhỏ giọng nói với Tư Mộ Hàn: “Cái tên Tiêu Văn này có chút quen tai a.”
Tầm mắt của Tư Mộ Hàn vẫn hướng về phía trước, thanh âm nhàn nhạt của anh vang lên: “Trước đây có scandals tình ái với Tri Dân.”
Trí nhớ của Nguyễn Tri Hạ vốn không tốt, anh vừa nhắc thì cô cũng liền nhớ lại: “Thì ra là cô ta.” . truyện ngôn tình
Trước đây khi ở thành phố Kinh Dương, Thẩm Lệ và Cố Tri Dân có cãi nhau, họ có nhắc đến cái tên Tiêu Văn này, lúc đó cô còn lên mạng tìm xem scandals tình ái giữa Cố Tri Dân và Tiêu Văn nữa.
……
Nguyễn Tri Hạ lại ngoảnh đầu lại nhìn về hướng của Cố Tri Dân và Tiêu Văn lần nữa.
Có thể vì đây là công ty, nên thần sắc của Cố Tri Dân mới có phần nghiêm túc hơn bình thường, nhưng mà cái biểu tình của Tiêu Văn kia lại không giống như đang bị ông chủ trách mắng chút nào cả, trong thần thái của cô ta còn mang theo chút tư thái giống như là nũng nịu nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn một lát rồi thu tầm mắt lại, sau đó cô ngoảnh đầu lại rồi hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh thấy có giống không?”
Lời của cô ấy thoạt đầu thì nghe giống như chỉ là một câu không đầu không đuôi, nhưng giữa Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn vẫn luôn tồn tại một sự hiểu ngầm ý nhau, vì vậy anh có thể tâm linh tương thông mà hiểu được ý trong lời nói của cô.
Tư Mộ Hàn như đang đắn đo một lát, sau đó anh mới nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Giống mà cũng không giống.”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ tràn ngập sự hiếu kỳ: “Là sao?”
Lúc này bọn họ đã đi tới trước cửa văn phòng của Cố Tri Dân, Tư Mộ Hàn đã quá quen với nơi này nên liền đẩy cửa đưa Nguyễn Tri Hạ vào trong.
Sau khi đóng của lại, Tư Mộ Hàn mới tiếp tục nói: “Chỉ nhìn tướng mạo thì hai người có chút giống nhau, nhưng nếu nhìn kỹ thì Thẩm Lệ là Thẩm Lệ, cô ta là cô ta, không thể so sánh được.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tiêu Văn ở trong thang máy lúc nãy, cô cũng cảm thấy có chút quen mắt.
Khi nghĩ tỉ mỉ lại một chút thì cô mới phát hiện Tiêu Văn đích thực có vài phần giống với Thẩm Lệ.
Nhưng mấy lời này của Tư Mộ Hàn lại khiến Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà cong môi lên: “Anh đang khen Tiểu Lệ sao?”
...