Chương 902


...

Cô thay giày rồi trực tiếp đi tới: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc ấy Nguyễn Tri Hạ chỉ nói muốn tới ở mấy ngày, Thẩm Lệ cũng không hỏi nhiều.

“Là Tư Mộ Hàn, anh ấy xảy ra chuyện.”

Nguyễn Tri Hạ kể qua loa chuyện của Tư Mộ Hàn cho Thẩm Lệ nghe.

Thẩm Lệ ngớ người, sững sờ nói: “Còn có loại chuyện này ư, nếu như đây là thật, vậy thì người thôi miên được ông chủ lớn nhất định là một người rất trâu bò rồi!”

“Nói thế nào đây?” Nguyễn Tri Hạ bây giờ đối với hiểu biết về thôi miên, vẫn chỉ dừng lại ở chỗ thôi miên là ám thị chính mình có chiều sâu.

“Trước đây có một người đưa cho tớ một kịch bản, chính là có liên quan đến thôi miên, nghe nói nếu như tính đề phòng rất nặng, nội tâm vô cùng kiên định, rất khó bị thôi miên, loại người như vậy nếu bị thôi miên, một khi có thời cơ thích hợp, có khả năng sẽ phục hồi trở lại…”

Thẩm Lệ nói đến đây, ngưng mi suy nghĩ một chút nói: “Vẫn còn cái gì đó, tớ lại quên mất rồi, bởi vì lúc ấy nội dung vở kịch trong kịch bản đó không phải rất tốt, quản lý không cho tớ nhận.”

Nguyễn Tri Hạ nghĩ, Tư Mộ Hàn chắc cũng coi như là một người có nội tâm kiên định chứ?

Người như anh, hẳn là rất khó bị thứ gì giao động, nên cũng khá tự tin.

Nhưng hiện tại Tư Mộ Hàn xuất hiện tình trạng kí ức hỗn loạn như vậy, rốt cuộc là vì sao chứ?

Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ nghiêm trọng, nói: “Tớ phải đi ra ngoài một chuyến.”

Cô trước tiên phải đi tìm Lưu Chiến Hằng để hiểu rõ một chút, nghĩ hết mọi cách cũng phải khiến cho Tư Mộ Hàn bình phục trở lại.

Trí nhớ của Tư Mộ Hàn bây giờ chỉ dừng lại ở bảy, tám năm trước. Trong kí ức của anh, Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ đối với anh mà nói, chỉ là những người hoàn toàn xa lạ.

“Đi đâu? Tư Hạ đâu?” Thẩm Lệ hỏi xong, liền tìm kiếm bóng dáng của Tư Hạ khắp phòng.

“Tớ đi tìm Lưu Chiến Hằng một chút, anh ta là bác sĩ tâm lý, đối với thôi miên chắc cũng hiểu rõ một chút.” Nguyễn Tri Hạ hướng về phía phòng ngủ, nói: “Tư Tư đang ngủ trưa, cậu giúp tớ để ý con bé, con bé rất ngoan, sau khi con bé dậy, cậu gọi điện thoại cho tớ.” . Truyện Tổng Tài

Thẩm Lệ gật đầu: “Được.”

Thương lượng với Thẩm Lệ xong, Nguyễn Tri Hạ xách túi đi ra cửa, trực tiếp bắt xe đi tới phòng trị liệu tâm lí của Lưu Chiến Hằng.

Có thể là Lưu Chiến Hằng đã nhắc đến cô, Nguyễn Tri Hạ vừa đi vào, nhân viên tiếp tân mỉm cười chào hỏi cô: “Cô Hạ, cô đến tìm bác sỹ Lưu sao?”

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy lúc này có bệnh nhân không?”

Nhân viên tiếp tân cười dịu dàng, nói: “Không có, bệnh nhân trước vừa mới rời đi.”

“Cám ơn, tôi trước tiên đi vào tìm anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói, liền nhấc chân đi vào bên trong, đi tìm Lưu Chiến Hằng.

Đây là lần thứ hai Nguyễn Tri Hạ tới phòng trị liệu tâm lý của Lưu Chiến Hằng.

Phòng trị liệu và nhà của anh ta giống hệt nhau, đều trang trí màu sắc rất ấm áp, một chút cũng không giống phòng làm việc của một bác sỹ tâm lý.

Nguyễn Tri Hạ gõ cửa đi vào, Lưu Chiến Hằng ngẩng mặt lên, nhìn thấy cô, hơi ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy đã tới rồi sao?”

“Thời gian của anh vô cùng quý báu, anh nói anh có thời gian, tôi đương nhiên phải vội vàng qua đây.” Nguyễn Tri Hạ cười đi vào.

Lưu Chiến Hằng hỏi cô: “Em ngồi đi, có uống gì không?”

“Không cần gì cả, chúng ta nói chuyện thẳng đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại ý thức được giọng của mình quá vội vàng nên nói thêm: “Tri Hạ còn đang ngủ trưa ở nhà, tôi phải về sớm một chút.”

“Được.” Lưu Chiến Hằng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Anh ta ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon đối diện Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt có phần nghiêm túc: “Sao em có thể đột nhiên hỏi chuyện thôi miên, đã xảy ra chuyện gì à?”

Nguyễn Tri Hạ có chút do dự.

...