Chương 3040


...

Cô đã đến nơi này vài lần, không thể nói là rất quen thuộc, nhưng về cơ bản cô vẫn biết căn phòng cần đến ở đâu.

Trần Mộc Châu cắn chặt môi, miễn cưỡng lắm mới khiến mình không làm ra chuyện mất mặt, chỉ biết trơ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ tự di tìm phòng một cách quen thuộc, cô ta tức đến mức suýt cắn sứt môi.

Đôi mắt của cô ta mở to nhìn chằm chằm bóng dáng của Nguyễn Tri Hạ, nếu ánh mắt của cô ta có thể giết người thì Nguyễn Tri Hạ không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

“Cô tới đây làm gì?” Nhìn Nguyễn Tri Hạ trở về phòng thường ngày hay lui tới, sắc mặt của Tư Mộ Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu một hồi: “Chẳng lẻ cô coi những lời của tôi như nước đổ lá khoai đó chứ? Tôi không cần người không nghe lời, vị trí cô chủ nhà họ Tư có rất nhiều người tranh giành đấy.”

“Anh Hàn, là ông nội bảo em đến đây thăm anh. Nếu anh không thích, sau này em sẽ không đến nữa là được.” Trần Mộc Châu đứng trong phòng khách, lúc này cả người cô ta cứng đờ, cô ta cảm thấy ánh mắt của những người giúp việc đang đi qua đi lại nhìn cô ta có chút gì đó khang khác.

Cô ta cúi thấp đầu, khuôn mặt u ám đến đáng sợ, trong lòng không ngừng nguyền rủa Nguyễn Tri Hạ, nhưng lại không dám để Tư Mộ Hàn nhìn ra. Thậm chí cô ta còn hạ thấp người xuống, chỉ để giữ lấy cái danh “cô chủ nhà họ Tư”.

Ánh mắt đầy vẻ giễu cợt của Tư Mộ Hàn lướt qua người Trần Mộc Châu giống như muốn xác nhận xem rốt cuộc cô ta có tổn hại gì không. Hồi lâu sau anh mới quay người bước ra ngoài.

Nhà họ Tư như nào Tư Mộ Hàn đều biết rõ trong lòng bàn tay.

Năm năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó anh đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì đối với nhà họ Tư nữa. Người vợ chưa cưới mà bọn họ chọn cho anh có lẽ cũng chỉ là một món hàng.

Chuyện lần này là do anh hơi lỗ mãng, dám mặc kệ tất cả mà lao thẳng ra ngoài. Mắt Tư Mộ Hàn đen thẫm lại, bây giờ anh phải lập tức quay lại công ty. Trước khi có được thực lực tuyệt đối, anh không được quá kích động, cũng không có tư cách để kích động.

Trong lòng Tư Mộ Hàn ngồn ngang những suy nghĩ hỗn độn nhưng trên mặt anh vẫn không có chút biểu cảm nào, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Trông chừng Nguyễn Tri Hạ cho tốt, không được để cô ấy rời khỏi cổng biệt thự nửa bước. Sau này nếu không có lệnh của tôi thì không ai được vào đây hết, kể cả là ông nội cũng chặn ở ngoài cho tôi.” Tư Mộ Hàn dặn dò xong lại vội vàng quay lại công ty.

Trần Mộc Châu đã nghe thấy hết những gì Tư Mộ Hàn nói, nhất thời cô ta đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Quản gia tiễn Tư Mộ Hàn đi xong, lúc quay lại vẫn thấy Trần Mộc Châu ở đó, ông ta hơi ngần ra một chút, lông mày nhướng cao lên, nhất thời không biết nên đuổi hay nên để cô ta ở lại. Cộng thêm việc trước đó Tư Mộ Hàn cũng không đuổi cô ta đi mà dứt khoát coi như không thấy cô ta, chỉ chú tâm lo làm việc của mình.

Đây là lần đầu tiên Trần Mộc Châu bị người ta đối xử như vậy, cô ta hơi lúng túng không biết nên làm thế nào, đứng ngẩn ra trong phòng khách sáng sủa. Cô ta rất tức giận vì không có ai chịu để ý đến mình, sau đó cô ta đi về hướng mà Nguyễn Tri Hạ vừa đi.

Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ tức giận chạy lên lầu, nhưng bây giờ cơn tức của cô đã tiêu tan hơn phân nửa, hơn nữa cô còn vừa nhận được tin nhắn của Lê Quốc Nam, anh ta nói đã đưa Nguyễn Kiến Định rời khỏi nơi này.

Trong lòng cô đã vui hơn rất nhiều, cũng nghĩ thông hơn.

Người như Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không cho phép có người ngang ngược, bướng bỉnh với anh. Anh có thể nhịn cô đến bây giờ có lẽ đã là cực hạn rồi.

Bây giờ cô chỉ có thể nghĩ cách khiến Tư Mộ Hàn bình tĩnh lại trước đã, sau đó mới tìm cách thoát ra.

Đang nghĩ ngợi đến thất thần thì đột nhiên cánh cửa bị đầy ra.

“Rầm!” một tiếng, Nguyễn Tri Hạ giật nảy mình, hét lên một tiếng.

“Nguyễn Tri Hạ, đây là cái mà cô gọi là rời xa anh Hàn sao? Trước đây tôi thấy cô đáng thương nên mới đại phát từ bi cho cô tiền để cô rời khỏi đây. Nếu để người nhà họ Tư biết được cô vẫn dây dưa không dứt với anh Hàn, tôi tin là không cần tôi nói cô cũng có thể tưởng tượng được, mình sẽ phải đối mặt với kết cục thế nào. Biết điều thì cô mau cút ngay đi, nếu không…” Hai má Trần Mộc Châu đỏ bừng, thở hổn hển, một tay chỉ vào Nguyễn Tri Hạ, người cô ta vẫn đang run rầy không ngừng, cũng không biết là tức giận hay là mệt.

Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lập tức trầm xuống, ánh mắt mà cô nhìn chằm chằm Trần Mộc Châu thực sự có thể phóng đao ra.

Kể từ năm năm trước, khi ông cụ nhà họ Tư tuyệt tình cấm cửa cô ở bên ngoài, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn rõ rốt cuộc đám người nhà họ Tư là loại người như thế nào.

...