...
“Anh đã dậy chưa? Có thể xuống lầu đón tôi không?”
Vốn dĩ Tạ Ngọc Nam mới tỉnh dậy, hay gắt ngủ, nhưng vừa nghe Nguyễn Tri Hạ đang đứng ở cổng tiểu khu liền nhảy từ trên giường xuống ngay lập tức: “Cô đang ở cửa tiểu khu? Tôi xuống ngay, cô ở đó chờ tôi…tút.”
Anh vừa nói xong đã cúp điện thoại.
Nguyễn Tri Hạ cho rằng Tạ Ngọc Nam còn phải rửa mặt, thay quần áo xong mới xuống lầu.
Không ngờ, Tạ Ngọc Nam làm rất nhanh, mặc tạm chiếc áo khoác gió, chân mang dép lê, tóc tai rối tung như ổ gà.
Tuy Nguyễn Tri Hạ đã từng thấy trong nhà Tạ Ngọc Nam bừa bộn cỡ nào, lộn xộn cỡ nào nhưng mỗi khi cô gặp Tạ Ngọc Nam, anh đều mang dáng vẻ quý công tử gọn gàng nhanh nhẹn. Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ thường ngày của anh ta…
Nguyễn Tri Hạ sững sờ nhìn anh: “Anh…”
Tạ Ngọc Nam giục cô: “Mau vào đi, còn ngây ra đó làm gì? Nghe nói tiểu khu này có nhiều minh tinh rất đẹp, tôi còn dự định tán một cô đấy. Nếu để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, sao tôi có thể tán họ được chứ?”
Nguyễn Tri Hạ vừa đi vào Tạ Ngọc Nam đã lôi cô vào trong.
“Tôi tự đi được…” Nguyễn Tri Hạ rút tay về.
Lúc này Tạ Ngọc Nam mới chú ý bữa sáng Nguyễn Tri Hạ cầm trên tay, dường như anh hơi sững ra, cụp mắt xuống nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô mang đến cho tôi sao?”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Tôi cũng chưa ăn.”
Đôi mắt Tạ Ngọc Nam sáng lên tức thì, giơ tay cầm bữa sáng của cô, còn một tay đẩy vai cô để cho cô đi: “Để tôi xách cho, cô đi nhanh lên đi.”
Con người có lúc càng sợ điều gì thì điều đó sẽ đến rất nhanh. Câu nói này không phải là không có đạo lý.
Lúc Nguyễn Tri Hạ và Tạ Ngọc Nam vừa tới cửa thang máy, thang máy vừa lúc mở ra, một người phụ nữ khuôn mặt tinh xảo đi ra từ bên trong. Xem ra cũng không quen mặt, có thể là một ngôi sao không nổi tiếng lắm.
Tạ Ngọc Nam phản ứng cực nhanh. Anh kéo Nguyễn Tri Hạ ra chắn trước mặt mình, còn anh thi cúi đầu che mặt lại.
Người phụ nữ đó liếc nhìn bọn họ, ánh mắt hơi kỳ lạ sau đó rời đi.
Chờ người phụ nữ kia đi rồi, Nguyễn Tri Hạ không vui nói: “Nếu anh sợ bản thân bị người khác nhìn thấy, thì anh không thể rửa mặt, thay đồ trước khi ra khỏi nhà sao?”
“Không phải tôi đây là vì lo lắng cô đợi một mình dưới lầu nên mới vội vàng xuống lầu đón cô sao?” Tạ Ngọc Nam không phục nói.
“Được rồi được rồi, vào đi thôi.” Nguyễn Tri Hạ chẳng muốn tranh luận cùng anh, dẫn đầu bước vào trong.
*
Vào nhà Tạ Ngọc Nam, Nguyễn Tri Hạ phát hiện nhà anh tốt hơn lần trước cô đến rất nhiều.
Tuy vẫn còn hơi lộn xộn nhưng không bẩn.
Tạ Ngọc Nam để bữa sáng lên bàn ăn, vứt lại một câu: “Cô ăn trước đi” sau đó chạy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Nguyễn Tri Hạ không ăn trước mà đợi Tạ Ngọc Nam ăn chung.
Cô cố ý mang theo bữa sáng đến đây đương nhiên là phải đợi Tạ Ngọc Nam ăn chung rồi, nếu không thì không phải phép.
Hơn mười phút sau, Tạ Ngọc Nam đã đi ra.
Trên mặt anh còn dính mấy giọt nước, tóc trên trán còn hơi ướt, tóc tai không còn rối tung giống trước đó nữa. Nhưng cũng không sửa sọan chỉn chu như bình thường, trên đỉnh đầu có hai chùm tóc rối, thoạt nhìn hơi giống trẻ con.
Nguyễn Tri Hạ không khỏi nhìn anh nhiều thêm một lần, công tử đào hoa Tạ Ngọc Nam lại còn có vẻ khác này nữa sao?
Tạ Ngọc Nam cảm nhận được Nguyễn Tri Hạ đang nhìn mình, anh cười xấu xa: “Nguyễn Tri Hạ, cô làm gì nhìn tôi chằm chằm như thế? Là đột nhiên phát hiện tôi rất đẹp trai, nên muốn cùng tôi…cái kia phải không?”
Anh nháy mắt mờ ám nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng, mở hộp thức ăn sáng ra, vứt luôn cái nắp về phía anh, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Anh đẹp trai bằng Tư Mộ Hàn không?”
...