Chương 60


...

“Tỉ mỉ….



Nếu không phải là anh âm thầm giúp cô dự liệu trước một số việc thì với thân phận cô chủ của nhà họ Tư mà trên mạng lại có những chuyện ầm ĩ như thế, những người quan tâm tới thế sự sao lại không tìm tới cô gây phiền phức chứ?

…….

Nguyễn Tri Hạ không tin “Tư Gia Thành” nói rằng Tư Mộ Hàn thích ăn cay, vì thế cô nấu một nồi cháo rau, một món rau tốt cho sức khỏe người bệnh.

Bất luận Tư Mộ Hàn thích vị gì nhưng cứ làm món ăn thanh đạm tốt cho sức khỏe là không hề sai.

Cô nấu xong liền chia mỗi loại làm hai phần và đặt vào khay, sau đó để gọn một phần trên bàn.

Thời Dũng đứng ở cửa nhà bếp liếc nhìn vào sau đó mới bước và trong, vừa cửa vừa nói: “Cô chủ đưa phần của cậu chủ cho tôi đi.



Nguyễn Tri Hạ đưa khay thức ăn cho Thời Dũng, hỏi mộ câu: “Buổi chiều anh ấy có ra ngoài không?”

“Tôi không rõ.

” Thời Dũng ngày nào cũng sống trong cuộc sống toàn lời dối trá anh ta cảm thấy rất tuyệt vọng, những ngày tháng mà lúc nào cũng phải nói dối thế này khi nào mới kết thúc.

Thời Dũng vừa rời đi thì “Tư Gia Thành” liền bước vào trong nhà ăn.

Anh ngồi trước bàn ăn, nhìn trên bàn là bát cháo rau thanh đạm thêm với món rau nhiều màu sắc, anh nheo mày: “Thanh đạm thế này thôi á?”

Nguyễn Tri Hạ rót một cốc nước nóng rồi đặt trước mặt anh, nói với ngữ khí hơi nặng: “Không thì sao chứ? lẽ nào một người bệnh như anh mà còn muốn ăn vừa cay vừa tê à? Tới lúc chết lại trách tôi?”

Nói xong, cô lại cảm thấy bản thân hình như cũng không nên nói thế!

Song, “Tư Gia Thành” cũng không nối nóng với tính cách cậu chủ, ngược lại anh còn cầm đũa lên bắt đầu ăn đồ ăn cô nấu.

Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh nhìn anh không ngừng gắp rau và ăn cháo, ăn kiểu này đúng là không giống với người bệnh chút nào.

Có thể đối với “Tư Gia Thành” mà nói, chỉ có sống và chết, từ trước tới giờ không hề bị ảnh hưởng bởi vì ốm đau bệnh tật, người làm từ sắt đúng là khác thật.

Anh ăn xong đương nhiên là có người thu dọn bếp núc, Nguyễn Tri Hạ liền về thẳng phòng mình.

Vừa bật máy tính lên cô liền phát hiện những “Video nhức mắt của Nguyễn Hương Thảo” lúc sáng bị gỡ đi giờ lại được lên trang nhất.

Cô kéo lên kéo xuống vài lượt, sau khi chắc chắn bản thân mình không nhìn nhầm thì ý nghĩ đầu tiên của cô đó là Thẩm Lệ dùng tiền để mua chuộc nhà mạng.

Nguyễn Tri Hạ liền gọi điện cho Thẩm Lệ.

“Cậu bỏ tiền mua chuộc nhà mạng à?”

“Chẳng phải là cậu không cho tớ làm vậy à? Bây giờ thay đổi ý kiến rồi?” Thẩm Lệ nói với vẻ hào hứng.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng giải thích: “Không, tớ thấy những chủ đề về Nguyễn Hương Thảo lại lên trang nhất rồi.



“Có thật không?” Thẩm Lệ vẫn chưa biết gì, Nguyễn Tri Hạ đoán là cô chưa lên mạng.

Quả nhiên, một lát sau liền nghe thấy tiếng Thẩm Lệ nói: “Tớ vừa lên xem rồi, đây gọi là kẻ ác tất bị trời trừng trị.



Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.

Rốt cuộc ai đã làm chuyện này? Liệu có phải là Nguyễn Hương Thảo đắc tội với ai khác không?

Cũng không phải không có khả năng này, Nguyễn Hương Thảo từ trước tới nay chẳng nhìn vừa mắt một ai, tính khí thì nóng nảy, số người cô ta đắc tội chắc cũng không ít.

Nguyễn Tri Hạ cũng không quan tâm chuyện này lắm, cô nhìn đồng hồ, cô đoán chắc Tư Mộ Hàn ăn xong rồi, cô liền đi tìm anh.

Bất luận thế nào, về việc trên mạng lần này cô cũng nên đi tìm Tư Mộ Hàn để nói chuyện.

……….

Cánh cửa căn phòng sách được đóng chặt, Nguyễn Tri Hạ đưa tay lên gõ cửa.

Bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn của một người đàn ông: “Vào đi.



...