Chương 774


...

Người nữ toàn thân vũ trang, người đàn ông ngược lại bình thường hơn nhiều.

Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ nhìn mấy giây, trong lòng do dự có nên gọi bảo vệ.

Lúc này, người phụ nữ toàn thân vũ trang chạy về phía cô.

Người phụ nữ còn đi giày cao gót, chạy nhanh như vậy, Nguyễn Tri Hạ nhìn liền cảm thấy có chút kinh hồn bạt vía.

Người phụ nữ chạy đến, liền trực tiếp ôm Nguyễn Tri Hạ một cái: “Tri Hạ! Thực sự là cậu! Tớ còn cho rằng Cố Tri Dân lừa tớ.

Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì, cứng ngắc bị cô ta ôm lấy, hơn nửa ngày mới hỏi: “Chị gái này….”

“Cái gì mà chị gái này, tớ là Thẩm Lệ a!”

Thẩm Lệ buông Nguyễn Tri Hạ, đánh giá kĩ cô một lượt: “Sao lại gầy như thế này?”

Nguyễn Tri Hạ ốm nặng mới khỏi, nhìn có vẻ trắng bệnh hơi gầy.

Nguyễn Tri Hạ thăm dò hỏi: “Cô là……Thẩm Lệ?”

“Đúng a, tớ là Thẩm Lệ…..” Thậm Lệ nói lời này, liền hít…

Những lời phía sau còn chưa nói xong, liền biến thành tiếng nức nở.

Sau đó, cô ta liền quỳ trên mặt đất bắt đầu khóc.

Khóc rất đau lòng.

“Thẩm Tiểu Lệ.”

Cố Tri Dân đứng bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng, nhìn Thẩm Lệ như vậy, sắc mặt hoảng loạn quỳ xuống an ủi cô.

Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh, có chút không biết làm thế nào: “Cô Thẩm…..”

Cô Thẩm này dường như quen biết cô, nhưng cô thực sự mộ chút ấn tượng với cô Thẩm cũng không có, cô thậm chí còn không biết nói gì.

Thẩm Lệ nghe cô gọi mình “Cô Thẩm”, liền càng đau lòng: “Cô Thẩm cái gì, cậu bệnh nặng mới khỏi, thì có thể lật mặt không nhận người à!”

Thâm Lệ khóc đến mức phấn trang điểm đều nhòe hết, nhoe nhoét một mặt.

Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ chỉ đành đưa hai người bọn họ lên lầu.

Thẩm Lệ vào phòng vệ sinh chỉnh chu lại bản thân một chút, lúc trở lại phòng khác, đã trở lại bình tĩnh.

Nguyễn Tri Hạ đang rót nước cho bọn họ.

Thẩm Lệ không chớp mắt, nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.

Trước khi đến, Cố Tri Dân đã nói qua một chút về tình hình của Nguyễn Tri Hạ.

Cô lúc đó vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Nguyễn Tri Hạ còn sống là tốt rồi.

Nhưng, hiện tại nhìn Nguyễn Tri Hạ vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt cô ta, biết cô đã quên hết tất cả chuyện trước đây, trong lòng Thẩm Lệ vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Lúc Nguyễn Tri Hạ bê cốc qua, liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ hốc mắt đỏ nhìn cô.

Nguyễn Tri Hạ đưa cốc nước cho cô ta, quan tâm hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”

Thẩm Lệ vội vàng gật đầu, mắt nhìn cô: “Cậu thì sao?”

Nguyễn Tri Hạ bị ánh mắt tha thiết của cô ta chọc cười: “Tôi vẫn tốt, thân thể bây giờ rất khỏe, có điều, tôi hiện tại….”

“Tớ đều biết rồi, không nhớ được cũng không sao, ngược lại cuộc sống sau này vẫn còn dài, còn có thể tạo ra càng nhiều hồi ức a.” Ngữ khí Thẩm Lệ thành khẩn mà chân thành.

Thẩm Lệ đã chấp nhận việc Nguyễn Tri Hạ mất trí nhớ.

Người còn sống, là tốt.

...