...
Vốn đang nghĩ đến việc thả người ra ngoài nhưng lúc này lại có cảm giác mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, cảm giác tồi tệ này khiến cho ông cụ Chánh vô thức nhíu mày rồi tiến về phía trước hai bước mà bản thân không nhận ra điều đó.
Trong lòng ông cụ Chánh đã suy nghĩ rất nhiều lần, ông có một bụng toàn biện pháp và chiến lược. Nhưng sau nhiều năm như vậy ông ta đã sớm học được cái gọi là vui buồn không được thể hiện trên mặt, ngay cả khí chất trên người Tư Mộ Hàn đều là học từ ông cụ Chánh.
Không quan tâm đến lời nói của Tư Mộ Hàn, sau đó ông cụ Chánh tử rời khỏi đây cùng Trần Mộc Châu.
“Ông nội, cháu thấy anh Hàn hình như sắp không chịu đựng được rồi, cho dù là muốn đi tìm Nguyễn Tri Hạ thì hiện tại anh Hàn cũng không thể bước ra khỏi cửa một bưóc. Ông nội thật sự không thả anh Hàn ra sao?” Trần Mộc Châu ngập ngừng, trong đầu cũng không nghĩ được nên nói như thế nào nhưng miệng cô ta lại buông lời ra trước.
Ông cụ Chánh quay đầu liếc nhìn Trần Mộc Châu, lúc đầu chọn cô gái này là vì có gia cảnh tốt lại ngu ngốc thì sau này sẽ dễ dàng kiểm soát hơn, nhưng không ngờ cô ta lại nói ra những câu như thế.
Cố nén lòng muốn khiển trách, ông cụ Chánh tay siết chặt tay chống nạng của mình rồi nở một nụ cười: “Tư Mộ Hàn, thằng nhóc đó nổi tiếng là cứng đầu trong khi ông nội thì còn có thể kiểm soát nó thì ông nội sẽ giúp cháu kiểm soát nó tốt hơn và sửa chữa những tật miệng cô ta lại buông lời ra trước.
Ông cụ Chánh quay đầu liếc nhìn Trần Mộc Châu, lúc đầu chọn cô gái này là vì có gia cảnh tốt lại ngu ngốc thì sau này sẽ dễ dàng kiểm soát hơn, nhưng không ngờ cô ta lại nói ra những câu như thế.
Cố nén lòng muốn khiển trách, ông cụ Chánh tay siết chặt tay chống nạng của mình rồi nở một nụ cười: “Tư Mộ Hàn, thằng nhóc đó nổi tiếng là cứng đầu trong khi ông nội thì còn có thể kiểm soát nó thì ông nội sẽ giúp cháu kiểm soát nó tốt hơn và sửa chữa những tật “Thiên Đường” thì đúng là…”
“Nhưng dù sao con gái nhà bình thường đều không đến những nơi như thế, ở trong đó lâu đều có thể…
haiz, lần trước cũng trách Mộc Châu chỉ lo nói chuyện với anh Hàn mà không quan tâm cô Tri Hạ, lúc trước có thể giúp đỡ hẳn là nên giúp đỡ…” Trần Mộc Châu lặp lại ở trong đầu ba lần cho lưu loát rồi liên tục xác nhận không có vấn đề gì, nhìn vẻ mặt ông cụ Chánh trông cũng không thay đổi gì mới chậm rãi thở ra một hơi.
“Mộc Châu, ông thấy Mộ Hàn không giữ được mình vậy thì chỉ bằng kết hôn sớm chút đi, không phải người xưa hay nói trước thành gia sau lập nghiệp, chờ sau khi Mộ Hàn kết hôn với cháu thì sẽ biết kiểm chế hơn, sau này Mộc Châu hãy cố gắng để cho Mộ Hàn ít tới mấy nơi như “Thiên Đường” đó.” Ông cụ biết trong lòng cô gái đang dìu mình đang nghĩ gì nên sắc mặt không thay đổi.
Mấy ngày trước vốn muốn nói chuyện kết hôn trước thời hạn và thừa dịp này nói rõ ràng để nhà họ Trần cùng với xúc tiến tiến trình hợp tác của Sunrise, cũng coi là một công đôi việc.
“Ông nội, làm vậy thật sẽ không sao chứ? Lỡ như anh Hàn tức giận thì sao… hơn nữa cô Tri Hạ…” Mục đích đạt tới nên nét mặt Trần Mộc Châu cũng lộ ra sự vui vẻ, cô ta ra sức bấm cánh tay mình mới miễn cưỡng đè cảm xúc đang sôi trào mãnh liệt xuống.
“Đương nhiên ông sẽ giải quyết Nguyễn Tri Hạ, ý kiến của Tư Mộ Hàn không quan trọng, Mộc Châu của chúng ta chỉ cần yên tâm chờ làm cô dâu xinh đẹp là được rồi.” Ông cụ Chánh vui vẻ vuốt đầu Trần Mộc Châu, vừa nói xong quay đầu lại thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo, âm trầm như có gió bão sắp tới.
Ông cụ Chánh tiễn Trần Mộc Châu di rồi đi lên tòa tháp với khuôn mặt vô cảm, cánh cửa tràn đầy bụi bặm lại được mở ra, tiếng “kẽo kẹt” làm người ta ê răng truyền từ tầng đầu đến tầng cuối.
Tư Mộ Hàn vẫn vô cảm ngồi ở trong góc, thậm chí hình như ngay cả tư thế cũng không thay đổi.
Ông cụ Chánh cau mày: “Ông và Mộc Châu đã bàn bạc thời gian kết hôn rồi, tính đầu tháng sau sẽ cho các con cử hành hôn lễ, ông biết bây giờ Nguyễn Tri Hạ còn đang ở thành phố này, còn biết cô ta đang thuê nhà ở gần sân bay và qua lại với Lê Quốc Nam của nhà họ Lê, thật không biết cô ta có ý định gì?” Sắc mặt Tư Mộ Hàn tối đen, lúc trước anh không nên thả người phụ nữ kia ra, Lê Quốc Nam đi năm năm mới vừa về lại ôm ôm ấp ấp và liếc mắt đưa tình, thậm chí bây giờ còn ở cùng nhau: “Cháu không có ý kiến về chuyện hôn lễ trước thời hạn, nhưng hôm nay cháu phải ra khỏi đây.” Lông mày ông cụ Chánh vặn chặt vì Tư Mộ Hàn đồng ý quá dễ dàng khiến ông ta cứ có cảm giác bất lợi, vốn còn không muốn cho anh ra ngoài trước khi hôn lễ diễn ra nhưng nghĩ lại thì ông cụ Chánh vẫn không nói ra mà chỉ gật đầu bày tỏ chấp nhận yêu cầu này, ông ta không nói thêm gì khác nữa mà xoay người đi ra ngoài.
Thân thể Tư Mộ Hàn thiếu hụt thức ăn cực độ khiến dạ dày đau đến mức không còn cảm giác nên anh đi đến bệnh viện trước. Mặc dù bây giờ anh không cam lòng về chuyện Nguyễn Tri Hạ và Lê Quốc Nam, nhưng sợ bứt dây động rừng nên tạm thời chỉ có thể lựa chọn chờ thời cơ hành động.
Hôn lễ được diễn ra trước thời hạn năm tháng, Tư Mộ Hàn đã sắp xếp rất nhiều chuyện nhưng bây giờ không thể sử dụng được, rất nhiều chuyện chỉ có thể bắt đầu sắp xếp tạm thời vì thời gian còn lại của anh cũng không nhiều.
Tư Mộ Hàn bắt đầu khua chiêng gõ mõ sửa sang và hoàn thiện lại kế hoạch của mình, ông cụ Chánh thừa dịp bây giờ anh ở bệnh viện không có cách nào thoát thân nên dẫn theo vệ sĩ và quản gia hẹn gặp Nguyễn Tri Hạ.
...