...
“Vậy thì tôi chỉ còn nước dùng cách của mình để khiến em ngoan hơn.” Tư Mộ Hàn nói không do dự, giọng nói của anh cũng không có vẻ gì là không bình thường.
Nhưng với Nguyễn Tri Hạ, cô nghe lại có cảm giác hơi căng thẳng.
Như vậy nghĩa là Tư Mộ Hàn đã hạ quyết tâm, nhất định phải khiến cho cô có thai!
Nguyễn Tri Hạ bắt đầu cuộc sống không bước chân ra khỏi căn nhà.
Mỗi ngày vào buổi sáng Tư Mộ Hàn đến nhà họ Tư và về nhà với tập tài liệu vào buổi chiều.
Thực tế, khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy anh sắc mặc cũng không tốt, hai người họ nếu không phải là nhìn nhau không nói câu nào thì cũng là cãi nhau.
Tuy vậy, cho dù là cãi nhau cũng là một mình Nguyễn Tri Hạ mặc nặng mày nhẹ, Tư Mộ Hàn hoàn toàn không hề hấn gì: “Tôi nghe Thím Hồ nói rằng em không ăn cơm trưa hả?”
Tư Mộ Hàn từ cửa bước vào, tiến thẳng đến ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ vẫn giữ máy tính, những ngón tay thon thả gõ trên bàn phím, làm như không nghe thấy những lời Tư Mộ Hàn nói, hết sức chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Tình huống thế này cũng không phải lần đầu xảy ra.
Tư Mộ Hàn trầm mặt, một tay gập máy tính xách tay của cô xuống.
Giọng nói anh mang một chút nghiêm khắc: “Nguyễn Tri Hạ”.
Nguyễn Tri Hạ thử đẩy mấy lần, nhưng vẫn không thể đẩy tay anh ra, cô chán nản nhìn thẳng vào anh: “Buông tay ra đi, em còn chưa viết xong.”
Bàn tay lớn của Tư Mộ Hàn vẫn ấn trên máy tính xách tay của cô, biểu cảm lạnh lùng: “Em không nghe thấy lời tôi nói sao?”.
“Không thèm ăn cũng không muốn ăn.” Nguyễn Tri Hạ đứng lên, đi vòng qua Tư Mộ Hàn, đi đến chiếc sofa cách xa anh nhất ngồi xuống.
Tư Mộ Hàn mím chặt môi, ánh mắt gắt gao nhìn theo cô, có vẻ như đang nhẫn nại nhưng có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Bạn đang đọc tại truyen1.one
Hai người họ quan hệ gần đây không tốt lắm, Nguyễn Tri Hạ luôn mặt nặng mày nhẹ với anh, anh cũng không cho Nguyễn Tri Hạ ra khỏi cửa, hai người đều không được lợi gì, không ai là gia đình của nhau cả.
Một lát sau, Tư Mộ Hàn đành thỏa hiệp: “Tôi đưa em ra ngoài đi dạo.”
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp từ chối anh: “Em không đi”.
Mặt Tư Mộ Hàn sững lại một chút, hít một hơi thật sâu, nói với cô: “Không đi cũng phải đi!”.
Giọng nói của anh mang chút nặng nề, Nguyễn Tri Hạ trong lòng vẫn có chút sợ anh, bị ngữ khí này của anh dọa sợ tới mức run lên một chút.
Tư Mộ Hàn thấy vậy, gương mặt càng không vui, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa.
Thím Hồ bưng một cái khay đến, trong khay chứa một bát cháo đầy và mấy món ăn đi kèm.
Bà ấy nhìn Tư Mộ Hàn đang sắc mặc không tốt, hỏi anh: “Lại cãi nhau à?”
Tư Mộ Hàn đưa tay nhéo nhéo mi tâm, trả lời bà với kiểu nói nghiến răng nghiến lợi đầy hàm ý: “Cô ấy đang muốn chọc tôi tức chết”.
Thím Hồ rất ít khi thấy Tư Mộ Hàn lộ rõ cảm xúc như vậy, hơi ngẩn người, sau đó lại thấy có chút buồn cười.
Từ khi còn trẻ, bà đã vào nhà họ Tư làm giúp việc rồi, cũng như người mẹ mà nhìn Tư Mộ Hàn lớn lên từng ngày.
Sau vụ bắt cóc, Tư Mộ Hàn bị đưa ra nước ngoài, bà cũng rời nhà họ Tư.
Nhưng bà vẫn luôn nhớ Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn khi còn nhỏ tính cách ôn hòa, gặp ai cũng nho nhã lễ độ, lại đẹp trai khôi ngô, người lớn ai cũng thích. Bạn đang đọc tại truyen1.one
Khoảng thời gian trước, khi Tư Mộ Hàn tìm tới bà, bà rất khó mà tin được cái người thần sắc lạnh lùng, thần thái lạnh lùng kia chính là con trai nhà họ Tư.
Thím Hồ lắc đầu, thở dài khuyên anh: Cô chủ là người có chủ kiến, tính cách lại có phần cố chấp. Cậu không cho ra khỏi cửa, cứ dính lấy cô ấy, cô ấy làm sao có thể vui vẻ được.
...