...
Lúc cô kéo vali đi ra, những cảnh sát kia vẫn còn nhưng không có ai chú ý đến cô.
Sau khi cô rời đi, tại một phía khác có mấy người đàn ông to con đi tới.
Một người trong đó nói với giọng nặng nề: “Gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt.”
…
Tại Kim Hải.
Trong phòng bao, Cố Tri Dân nghiêng người ngồi trên ghế bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thiếu chút nữa là nhìn thành vết nứt trên cửa.
Ngay lúc này, cửa phòng bao bị người khác mở ra từ phía bên ngoài, Tư Mộ Hàn bước vào.
Cố Tri Dân vừa thấy Tư Mộ Hàn thì vội vàng đứng lên, còn hết sức ân cần kéo ghế bên cạnh ra cho anh: “Bây giờ muốn ăn một bữa cơm với cậu cũng phải xếp hàng hẹn trước mới được…”
Tư Mộ Hàn chẳng ừ chẳng hử ngồi xuống, cả menu cũng không thèm nhìn mà thản nhiên nhìn Cố Tri Dân: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Tri Dân đảo mắt: “Không có việc gì thì không thể tìm cậu ăn một bữa cơm? Lần trước tôi gặp cậu là vào năm ngoái đúng không?”
Tư Mộ Hàn suy tư một hồi mới đưa ra đáp án chính xác: “Một tháng trước.”
“Tôi nói cậu…” Cố Tri Dân đang nói nửa chừng, điện thoại đã reo lên.
Anh ta vừa cầm lấy điện thoại vừa nói: “Chờ tôi nghe điện thoại trước.”
Anh ta lấy điện thoại ra nhìn mới phát hiện là cuộc gọi đến từ Thời Dũng.
Cố Tri Dân nhìn Tư Mộ Hàn, nhận cuộc gọi: “Sao lại gọi cho tôi?”
Thời Dũng chỉ hỏi anh ta: “Bây giờ anh đang ở cạnh cậu chủ?”
“Đúng vậy, chúng tôi đang ở Kim Hải, cậu tìm cậu ta có việc gì hả?” Cố Tri Dân nói rồi nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cảm giác được ánh mắt của Cố Tri Dân thì hơi cau mày: “Thời Dũng?”
Thời Dũng ở đầu dây điện thoại bên kia cũng nghe thấy giọng của Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, anh ta mới vừa nhận được tin rằng Nguyễn Tri Hạ không chỉ không đến nhà thuê mà bọn họ phái người sắp xếp mà còn trả nhà.
Điều này có nghĩa là Nguyễn Tri Hạ đã phát hiện sự sắp xếp của Tư Mộ Hàn.
Nếu Tư Mộ Hàn biết người anh ta phái đi bị Nguyễn Tri Hạ phát hiện thì chẳng phải sẽ nổi điên ư?
Thời Dũng không dám báo cáo trực tiếp chuyện này cho Tư Mộ Hàn nên muốn nhờ Cố Tri Dân giúp một tay…
Kết quả là anh ta không ngờ Cố Tri Dân lại đang ở cạnh Tư Mộ Hàn…
Cố Tri Dân hoàn toàn không biết gì về quá trình kế sách của Thời Dũng hỏi: “Cậu tìm Mộ Hàn có chuyện gì? Cậu muốn nói với cậu ta không?”
Mong muốn sinh tồn của Thời Dũng vô cùng mãnh liệt, giọng điệu của anh ta vẫn nghiêm cẩn như bình thường: “Không cần để cậu chủ nghe, anh cứ giúp tôi nói cho cậu chủ rằng người được bên chúng tôi phái đi đã bị mợ chủ phát hiện.”
Âm cuối của chữ cuối cùng còn chưa vang lên, Thời Dũng đã vội vàng cúp điện thoại.
Cố Tri Dân đặt điện thoại sang một bên rồi nghi hoặc hỏi Tư Mộ Hàn: “Cậu ấy bảo tôi nói với cậu là người được các cậu phái đi bị mợ chủ phát hiện gì đó.”
Sau khi nói xong, Cố Tri Dân mới cảm thấy lời này không thích hợp.
“Mợ chủ gì thế?” Cố Tri Dân tự hỏi tự trả lời: “Nguyễn Tri Hạ?”
“Mợ chủ” trong lời của Thời Dũng không phải là Nguyễn Tri Hạ sao?
Điều này khiến trong nửa năm qua, số lần Cố Tri Dân gặp Tư Mộ Hàn chỉ tính trên đầu ngón tay.
Bởi vì Tư Mộ Hàn luôn rất bận.
Bận tham gia các hoạt động kinh doanh khác nhau, bận họp, bận đi công tác…
...