...
Anh cũng đang xem facebook, còn mở những trang khác, tên trang theo thứ tự là “Trường hợp PR thành công” “Truyền thông Thịnh Hải không muốn người ta biết…” “Kinh hãi! Ông chủ giới giải trí nào đó…”, loại tiêu đề tương tự này.
Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
“Em nghĩ anh đang làm cái gì, thì là làm cái đó.” Tư Mộ Hàn tắt các trang đã xem lướt qua, một tay kéo Nguyễn Tri Hạ vào trong lòng mình.
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô thực sự quá ngây thơ rồi.
Cho nên, mới có thể cho rằng một chút chuyện nhỏ như vậy có thể khiến Tư Mộ Hàn sứt đầu mẻ trán.
Tư Mộ Hàn cúi đầu liền hôn cô.
Nguyễn Tri Hạ áp đẩy một chút, hỏi:”Chuyện này thực ra rất dễ giải quyết, anh thừa nhận quan hệ với anh cả, hoặc là em và anh cả đi làm sáng tỏ một chút là được rồi, không cần phiền phức như vậy.”
Sau khi công khai mối quan hệ giữa Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn, những người đã rêu rao “Truyền thông Thịnh Hải đã khắc nghiệt với Trần Tuấn Tú”, có thể ngậm miệng rồi.
“Không được.” Tư Mộ Hàn lắc đầu:”Đến lúc đó bọn họ sẽ nhắm mũi nhọn vào anh cả, hoặc là nhắm vào em, có thể theo cách em nói, có thể dễ dàng giải quyết chuyện lần này, nhưng cũng có thể tai hoạ về sau là vô tận.
Nguyễn Tri Hạ không nói nữa.
Trong lòng cô, cảm thấy thực ra những chuyện này đều không là gì.
Trần Tuấn Tú là diễn viên, vốn là nhân vật công chúng, chính là đang sống trong tầm nhìn của công chúng, bởi vì có sức ảnh hưởng của công chúng, cho nên muốn gánh phần trách nhiệm, đây là chuyện rất bình thường.
Còn cô hiện tại chỉ là một người thường, cũng không phải minh tinh cũng không coi là người giới giải trí, những người đó hiếu kỳ với cô, bàn tán một hồi cũng sẽ rất nhanh cho vào quá khứ.
Rõ ràng có cách đơn giản hơn, Tư Mộ Hàn hết lần này tới lần khác chọn cách phức tạp hơn để giải quyết chuyện này.
Tư Mộ Hàn chẳng qua là không hy vọng cô và Trần Tuấn Tú bị liên lụy mà thôi.
Điểm này, vào giây phút này Nguyễn Tri Hạ mới thấy rất rõ ràng.
Dựa vào mấy năm nay, Trần Tuấn Tú một chút chuyện xấu và bí mật cũng không có, cũng đủ để nói, Tư Mộ Hàn đã bảo vệ anh ta bao nhiêu.
Ngày thường Tư Mộ Hàn là một người tính tình lãnh đạm, lúc anh đối tốt với người ta, cũng im lặng không lên tiếng, cho nên rất dễ bị người ta lãng quên.
Tư Mộ Hàn như vậy, khiến cô làm sao không cảm động được.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái:”Cho anh động lực.”
Vừa mới hôn xong, Nguyễn Tri Hạ liền có chút hối hận.
Cô ngồi trên đùi Tư Mộ Hàn, người anh phản ứng, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên cũng cảm nhận được.
“Em…”
Tư Mộ Hàn không làm gì cô, chỉ á rồi lên tiếng nói:”Bây giờ muốn làm chính sự, không có cách đáp lễ cho em, chờ buổi tối.”
Nói xong, còn cố ý nghiêng đầu một chút.
Mặt Nguyễn Tri Hạ đỏ lên, “lướt” một chút theo chân anh đứng lên, tức giận đạp anh một cước:”Không biết xấu hổ.”
Tư Mộ Hàn cũng không tức giận, đưa mắt dời đến màn máy hình máy tính, mở một trang văn bản trắng, hình như chuẩn bị viết gì đó.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ, chắc là anh muốn viết bản thảo PR.
Nguyễn Tri Hạ cũng không quấy rầy anh nữa, ôm máy tính chạy đến ngồi ở ghế sôfa bên cạnh, cởi giày ra co chân ngồi trên ghế sôfa, đặt máy tính trên người, chậm rãi viết bản thảo.
Có chút kỳ lạ là, cô ở trong phòng ngủ lòng liên tục sốt ruột, đến chỗ này rồi, liền trở nên bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng trở nên rất rõ ràng, linh cảm cũng tới rất nhanh.
Chờ đến khi cô viết xong, mới phát hiện đã gần năm giờ.
...