...
Nếu như không phải được Tư Ân Nhã thức tỉnh, Nguyễn Tri Hạ sẽ sớm quên, trước kia Tư Mộ Hàn giở trò, gióng trống khua chiêng giao Tư Thị cho cô.
Cô bị động tiếp quản Tư Thị, nhưng cô không biết gì về hoạt động của công ty, vì vậy về cơ bản cô đều xử lý những việc này vào ban đêm.
Khi cô mệt mỏi, sẽ tìm Tư Mộ Hàn để trút giận.
“Chuyện này…..” Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ uể oải: “Đã lâu như vậy bây giờ cô mới đến tìm tôi? Xem ra cô cũng không quá quan tâm đến Tư Thị.”
“Nếu như lúc đó tôi có thể tìm được cô, tôi còn phải đợi đến bây giờ sao, tôi….” Dường như Tư Ân Nhã nhận ra những gì cô ta nói có chút xấu hổ, bực bội liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, không nói gì nữa.
Lúc đó mọi thứ còn là một mớ hỗn độn, Nguyễn Tri Hạ cũng nghĩ tại sao những người nhà họ Tư không đến cửa tìm cô gây chuyện.
Bây giờ xem ra, là Tư Mộ Hàn sớm đã có sắp xếp, chặn tất cả những người được gọi là người nhà họ Tư ở ngoài cửa, để cho bọn họ không có cơ hội đến tìm Nguyễn Tri Hạ để gây phiền phức.
“Bây giờ cũng không phải là không có cách, không phải Tư Mộ Hàn đã quay lại rồi sao, cô đi tìm anh ấy là được rồi?” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nhìn Tư Ân Nhã, cô chắc chằn Tư Ân Nhạc không dám đi tìm Tư Mộ Hàn.
Ở nhà họ Tư, ngoài lão gia đã qua đời, không ai không sợ Tư Mộ Hàn.
Ức hiếp những người lương thiện lại sợ sự hung ác, bắt nạt những người yếu hơn để đạt được mục đích của mình.
Đây chính là bản chất của con người.
Vậy nên, không dễ mà gặp được Nguyễn Tri Hạ, Tư Ân Nhã đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Tìm anh ấy có tác dụng gì, bây giờ anh ấy không còn là ông chủ lớn của Tư Thị, mà người đó là cô.” Lúc Tư Ân Nhã nói câu này, có chút bất mãn.
Nguyễn Tri Hạ cũng lười vạch trần cô ta, làm như có thật nói: “Cũng đúng, vậy bây giờ cô có ý gì, cụ thể là muốn làm gì?”
“Chia cổ phần của Tư Thị trả lại cho chúng tôi.” Tư Ân Nhã chính là đợi cô nói câu đó, lẽ thẳng khí hùng nói.
Nguyễn Tri Hạ lặp lại câu nói của cô ta: “Trả lại cho các người?”
“Ừ.” Tư Ân Nhã khẽ nâng cằm lên, để bản thân mình trông đầy tự tin.
Nguyễn Tri Hạ bật cười, trong vẻ tràn đầy tự tin của Tư Ân Nhã, cô chẫm rãi nói hai từ: “Nằm mơ.”
“Cô….” Tư Ân Nhã trừng mắt: “Cô rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt phải không!”
“Cơ thể tôi không tốt, không uống rượu mừng cũng không uống rượu phạt.” Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nhìn Tư Ân Nhã đang điên cuồng.
Thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.
“Ban đầu, khi Tư Thị còn nằm trong tay Tư Mộ Hàn, cái gì các người cũng không được, bây giờ Tư Thị nằm trong tay tôi, các người liền cho rằng có thể lấy được lợi ích từ tay tôi sao?”
“Nằm mơ, tôi còn keo kiệt hơn cả Tư Mộ Hàn, đồ ở trong tay tôi, các người đừng có nghĩ đến chuyện lấy đi.”
“Nguyễn Tri Hạ, con người không nên quá kiêu ngạo, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Ánh mắt Tư Ân Nhã quét quanh Nguyễn Tri Hạ: “Tại sao cô lại ở đây một mình? Còn là dáng vẻ yếu ớt chưa trải qua sương gió….có lẽ cô sẽ không bị bệnh nan y đâu?”
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nhìn Tư Ân Nhã.
Thật ra Tư Ân Nhã nói đúng một nửa.
...