...
Thẩm Lệ không nhịn nổi đành lên tiếng: “Thật ra bên ngoài cũng không quá nóng.” Nhưng mà nói rất nhỏ.
Nguyễn Tri Hạ kéo lấy tay của Tư Mộ Hàn, giọng nói trở nên dịu dàng, cô gọi tên của anh: “Tư Mộ Hàn.”
Không phải làm nũng nhưng cách này so với làm nũng lại khiến người khác khó có thể từ chối.
Tư Mộ Hàn nắm lấy tay cô, anh gật đầu: “Được rồi, ăn xong bữa sáng rồi đi.”
Hôm nay có hai người trông trẻ theo Tư Nguyễn tới, Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn họ. Bà ấy biết ý, đẩy xe lăn đến. Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy xe lăn liền lắc đầu, nói với Tư Mộ Hàn: “Em muốn tự đi.”
“Không được, bây giờ em vẫn còn rất yếu.” Tư Mộ Hàn tỏ ra rất kiên quyết: “Không thì ở nhà.”
Nguyễn Tri Hạ cắn môi không nói nữa. Anh hung dữ gì chứ. Tư Mộ Hàn cũng nhận thấy mình hơi gắt gỏng nên nhẹ giọng lại, nói: “Nghe lời anh đi.”
Thẩm Lệ lặng lẽ quay đầu nhìn ra chỗ khác. Hôm nay đúng là ăn no cẩu lương rồi!…
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ vẫn phải ngồi xe lăn ra ngoài. Cô cảm thấy hôm qua và hôm nay tốt hơn nhiều rồi.
Lúc Tư Mộ Hàn bế cô đặt vào xe lăn, cô đưa tay kiểm tra vết thương trên người.
Ngoài lớp vải quấn trên trán và vài vết xước nhỏ trên cơ thể ra thì hầu như không còn vết thương nào khác. Nhưng đôi chân của cô vẫn rất yếu không thể dùng nhiều sức. Nguyễn Tri Hạ an ủi bản thân, có lẽ điều Tư Mộ Hàn nói là thật. Nhưng cô cũng chỉ phải nằm viện một tuần nữa thôi. Rõ ràng không bị thương nghiêm trọng mà lại phải nằm viện cả một tuần. Có nhiều chuyện Tư Mộ Hàn không nói rõ với cô, cô cũng không muốn hỏi. Đây là một loại hiểu ngầm kỳ lạ mà không giải thích được…
Mọi người cùng đi ra ngoài, người vui nhất vẫn là Tư Nguyễn, đã lâu rồi nó không được ra ngoài chơi với Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ. Mặc dù chỉ là đi dạo trong vườn hoa của bệnh viện nhưng Tư Nguyễn lại cảm thấy rất vui. Vẫn chưa hết mùa hè, trời vẫn nắng chói chang nhưng buổi sáng cũng k quá nóng. Ở bệnh viện trồng rất nhiều cây xanh, hoa lá, có cả hồ nhỏ, cảnh vật xung quanh đều rất tuyệt. Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ vì thế cũng trở nên tốt hơn. Thẩm Lệ và Cố Tri Dân vẫn luôn thay nhau khuấy động bầu không khí.
Tư Mộ Hàn là người trầm tính nên hầu như anh không nói gì. Chỉ có Nguyễn Tri Hạ thi thoảng góp vài câu. Lúc gần trưa, Cố Tri Dân gọi điện cho bên Kim Hải mang cơm đến, bọn họ dùng bữa trưa ở bệnh viện. Lúc buổi chiều đang định rời đi thì Thời Dũng mang tài liệu đến. Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng bệnh bàn công chuyện với Thời Dũng. Trong căn phòng chỉ còn Nguyễn Tri Hạ và Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn cầm trên tay bông hoa dại nó hái bên ngoài trước đó: “Mẹ ơi, con muốn ép khô bông hoa này!”
“Con biết cách làm không?”
“Con biết ạ.” Tư Nguyễn nhẹ nhàng đặt bông hoa dại sang một bên. Nguyễn Tri Hạ cười hỏi: “Lúc nãy hai ba con trong nhà vệ sinh đã nói chuyện gì?”
“Lúc nãy ạ?” Tư Nguyễn đi vào nhà vệ sinh mấy lần nên nó nhất thời chưa hiểu Nguyễn Tri Hạ muốn hỏi lần nào. Nguyễn Tri Hạ nhắc nó: “Chính là lúc con với dì Thẩm chú Cố qua đây ấy, ba đưa con vào phòng vệ sinh rửa mặt.”
“À!” Tư Nguyễn gật gật đầu: “Là lúc đó ạ, có nói gì đâu mẹ!”
Nó đã hứa với Tư Mộ Hàn là sẽ không nói chuyện ba nó khóc cho mẹ biết, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
Nguyễn Tri Hạ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Nguyễn, hỏi thật: “Thật sự không giấu mẹ chuyện gì chứ?”
Tư Nguyễn lắc đầu không một chút do dự. Dù sao nó cũng không thể phản bội ba được.
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Thật sự không có bí mật nhỏ nào giữa hai ba con sao?”
Tư Nguyễn do dự một chút.
Hình như nói dối không được tốt cho lắm, nhưng nó đã đồng ý với ba rồi.
Nhìn dáng vẻ băn khoăn khó xử của nó, Nguyễn Tri Hạ đại khái biết được giữa nó và Tư Mộ Hàn có bí mật nhỏ rồi.
Cô cũng không đành để cho Tư Nguyễn khó xử như vậy, cô xoa đầu nó: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”
Lúc Tư Mộ Hàn bước vào phòng bệnh, anh thấy Tư Nguyễn đã nằm ngủ bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.
Cô đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu anh giữ im lặng.
...