...
Nguyễn Tri Hạ rót nước để trước mặt Tề Thành nói: “Bây giờ anh có thể nói rồi chứ? Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?”
Tề Thành bưng ly nước lên nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Tôi uống nước trước đã.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Anh uống đi.”
Tề Thành uống nước, thoạt nhìn có vẻ không tập trung. Sau khi anh đặt ly nước xuống, khuôn mặt căng thẳng giống như không biết nên mở miệng thế nào.
Nguyễn Tri Hạ hơi nghiêng đầu, khoanh tay dựa về sau nói: “Tề Thành, hôm nay anh rất lạ.”
“Có sao?” Khóe miệng của Tề Thành hơi giật giật, lộ ra nụ cười rất miễn cưỡng.
Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy lạ hơn.
Cô quan sát Tề Thành từ trên xuống dưới một lượt. Anh ta vẫn mặc bộ quần áo thường ngày, dù sao anh ta cũng chỉ mặc hai bộ quần áo đó, Nguyễn Tri Hạ sớm đã nhớ kỹ.
Thoạt nhìn anh cũng không bị thương, vẻ mặt cũng chẳng có đau khổ gì.
Vậy thì lạ rồi, đúng là Nguyễn Tri Hạ nghĩ không ra chuyện gì có thể khiến cho Tề Thành trở nên lạ lùng như vậy.
Nguyễn Tri Hạ đánh giá quá mức trắng trợn khiến Tề Thành cảm thấy hơi bức rứt lại, anh lại bưng ly nước lên uống, vô cùng mất tự nhiên.
Uống nước xong anh nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Quên đi, vẫn là đừng nói chuyện của tôi. Cô thì sao? Cô và Tư Mộ Hàn ra tòa có hy vọng thắng không?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn ra một hồi mới nói: “Không có hy vọng gì nhưng tôi nhất định phải thắng.”
Giống như rốt cuộc đã tìm được đề tài thích hợp, Tề Thành trở nên tự nhiên hơn rất nhiều: “Cô muốn thắng anh ấy hình như hơi khó.”
“Tôi biết.”
“Nhưng cũng vẫn có hi vọng.”
“Ừm.”
“…” Tề Thành mím môi không biết nói gì.
Hai người vốn là cũng không có gì hay để tán gẫu, thật ra Nguyễn Tri Hạ cũng hơi lúng túng.
Đột nhiên, Tề Thành đứng bật dậy nói: “Tôi bỗng nhiên nhớ lại tôi còn đang hầm canh ở nhà, tôi về trước đây.”
Cũng không chờ Nguyễn Tri Hạ phản ứng lại, anh đã rời đi giống như đang chạy trốn Nguyễn Tri Hạ.
Lúc Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn lại thì thấy cửa đã bị đóng lại rồi.
Cô nghĩ không ra, rốt cuộc Tề Thành này bị làm sao?
Ngoài cửa.
Tề Thành vừa đóng cửa lại, đã lấy điện thoại ra gọi đi.
Ngược lại chủ nhân của đầu dây bên kia lại nhận điện thoại rất tích cực, chỉ vừa đổ hai tiếng chuông đã bắt máy.
“Tư Mộ Hàn, cậu xem tôi là gì chứ? Tôi là một vệ sĩ chứ không phải là má già. Vợ cậu xảy ra chuyện gì cậu lại bảo tôi đi thăm dò? Nếu lần sau còn loại chuyện như thế này nữa, tôi nói cho cậu…”
Tư Mộ Hàn cắt ngang lời của anh ta: “Cô ấy có nói gì không?”
Tề Thành giọng điệu tức giận: “Không nói gì cả.”
Đầu dây bên kia yên tĩnh chốc lát: “Tôi biết rồi.”
Cảm thấy Tư Mộ Hàn sắp cúp điện thoại, Tề Thành giống như nhớ tới chuyện gì đó nói: “Cậu đừng vội cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ thức đêm cậu biết, cô ấy bị bệnh cậu cũng biết, ngay cả tâm trạng cô ấy không tốt cậu cũng biết! Không phải cậu gắn camera ở nhà cô ấy đấy chứ?”
Tề Thành đã muốn hỏi Tư Mộ Hàn vấn đề này từ lâu rồi, nhưng không phải là quên thì là không có thời gian nên vẫn chưa hỏi được.
Tư Mộ Hàn chẳng trả lời anh ta đã cúp điện thoại.
Tề Thành cười gằn một tiếng, tự lẩm bẩm: “Cái kẻ biến thái này.”
Sau đó bỏ điện thoại vào túi rồi vội vàng trở về nhà mình.
*
...