...
“Kiêng kỵ sao?” Nguyễn Tri Hạ cười mỉa mai: “Tư Mộ Hàn cũng biết kiêng kỵ sao? Anh ấy là người kiêu ngạo tự tin thái quá nhất.Nếu không anh ấy sẽ không bày một bố cục lớn như vậy.”
Nói đến chuyện này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn còn tức.
Thời Dũng im lặng, không đáp lại.
Dù sao lần này quả thật Tư Mộ Hàn đã sai.
Anh đã đi theo Tư Mộ Hàn nhiều năm, mặc dù có thể hiểu rõ dụng tâm của Tư Mộ Hàn, nhưng không thể tán thành được.
Từ nhỏ Nguyễn Tri Hạ đã sống không tốt, do đó cô càng hiểu chuyện, suy nghĩ thấu đáo hơn những đứa bé khác.
Mặc dù nhìn cô có vẻ rất tức giận với Tư Mộ Hàn, nhưng Thời Dũng biết, Nguyễn Tri Hạ chỉ tức giận vậy thôi.
Chứ cô không thật sự tức giận.
Trong những năm qua, giữa Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, cho dù là bản thân họ hay tình cảm giữa hai người đều cùng nhau trải qua nhiều chuyện, họđã sớm thành thục rồi.
Thời Dũng không nói rõ, nhưng anh biết hết.
*
Trở vừa sáng, Hạ Thời Yến đã ngồi máy bay, công tác ở tỉnh khác.
Khi máy bay đáp xuống, các đối tác ở địa phương đã mời anh ăm cơm trưa.
Trên đường trở về từ phòng rửa tay, sắc mặt các đối tác hơi khác thường.
Lúc đầu, Hạ Thời Yến cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ rằng đối tác đột nhiên khó chịu ở đâu đó.
Đến khi vòng rượu lần ba, lúc Hạ Thời Yến nhắc đến chuyện hợp tác, các đối tác đều mập mờ lướt qua.
Hạ Thời Yến đã tiếp nhận Nguyễn Thị được mấy năm, cũng từng tiếp xúc không ít chuyện như thế này.
Đương nhiên anh hiểu rõ, có thể cuộc hợp tác lần này đã thất bại.
Rời khỏi nhà hàng, anh đang định gọi cho bên công ty thì có cuộc gọi tới.
“Tổng giám đốc Nguyễn, có chuyện không hay rồi!”
Mặc dù đáy lòng Hạ Thời Yến không chắc chắn, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”
“Mấy bản hợp tác đã ký kết với chúng ta lúc trước đều gọi điện tới nói muốn ngừng hợp tác, không chỉ như vậy…” Người ở đầu bên đó nói rất nhiều.
Hạ Thời Yến nghe đến khúc sau thì ngẩn ngưởi.
“Tại sao lại như vậy?”
“Nghe thông tin ngầm nói rằng, hình như bên Tư Thị muốn thu mua công ty chúng ta…”
Đương nhiên Tư Thị kia là chỉ Tư Thị mà Nguyễn Thị không thể so sánh được.
Hạ Thời Yến nghe vậy thì ngạc nhiên.
Bởi vì Hạ Thời Yến cảm thấy chuyện Nguyễn Tri Hạ không đi gặp mặt ông cụ Hạ lần cuối đã quá lạnh lùng rồi.
Cho dù là vậy, anh vẫn cảm thấy Nguyễn Tri Hạ không thể làm ra chuyện quá đáng như vậy. . Tiên Hiệp Hay
Mấy năm nay, Nguyễn Thị luôn đi xuống dốc, việc duy trì kinh doanh đã không dễ dàng rồi.
Giờ Nguyễn Thị không thể chống lại sự dằn vặt như vậy của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ không phải người bỏ đá xuống giếng, cô không cần phải xuống tay với Nguyễn Thị.
“Tôi biết rồi.” Hạ Thời Yến cúp điện thoại rồi gọi cho Nguyễn Tri Hạ.
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đang ăn cơm.
Cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên dãy số quen thuộc, cô chỉ để chế độ im lặng, úp điện thoại xuống mặt bàn.
Cô sẽ không nghe điện thoại của Hạ Thời Yến.
...