...
“Tôi biết rồi” Tư Mộ Hàn bỏ chuyện trong tay xuống rồi cầm thiệp mời để một bên lên, sau đó vừa nói vừa gật đầu.
Lâm Tiến Quân nhìn Tư Mộ Hàn một cái rồi quay người kéo cửa rời đi. . Truyện Dị Giới
Tổ chức tiệc ngay lúc này, Trần Mộc Châu cũng chưa đi được bao lâu mà cũng không sợ cô ta nghe được tin rồi trở vê trong đêm.
Tư Mộ Hàn không thể hiểu nổi Trần Tuấn Tú đang nghĩ gì, anh nhíu mày. Đi thì vẫn phải đi, cũng muốn nhìn xem đứa con trai ruột được nhận về kia là hạng người như thế nào, có tạo thành uy hiếp với mình không.
Chỉ là không biết Nguyễn Kiến Định có đi không. Chắc là sẽ không, dù sao nhà họ Trần là kẻ thù của nhà họ Nguyễn mà.
Anh tiện tay ném thiệp mời sang một bên rồi tiếp tục xử lý công việc của mình.
Tư Mộ Hàn xoa xoa cổ, anh đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, sợ là cô gái nào đó đã quên mất mình rồi.
Vất vả lắm mới có chút tiến triển, anh cũng không muốn về lại dáng vẻ như lúc ban đầu.
Tư Mộ Hàn nghĩ một lúc rồi trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyễn Kiến Định. Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nói đi.” Vẫn lạnh lùng trước sau như một, Tư Mộ Hàn cũng không để ý, anh dựa ra đằng sau với vẻ mặt thả lỏng rồi hỏi: “Trần Tuấn Tú đưa thiệp mời tới cho tôi, tiệc tối mai anh có đi không?” Đã không thể nào gặp mặt thì anh phải tự tạo cơ hội cho mình.
“Đi” Dường như Nguyễn Kiến Định có thể nhìn rõ suy nghĩ của Tư Mộ Hàn, anh ấy bổ sung thêm một câu: “Tri Hạ không đi.” Mặc dù tối ngày mai là tiệc mừng nhưng ai mà biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không cơ chứ. Một mình anh ấy đi là đủ rồi.
“Khó gặp được tiệc, nhưng không phải Tri Hạ đã gả cho Lê Quốc Nam rồi sao? Vì sao vẫn ở nhà họ Nguyễn?” Tư Mộ Hàn nói tới đây thì nhớ lại.
Mặc dù nói là kết hôn nhưng nhìn Hướng Minh cũng không có quá thân thiết với Lê Quốc Nam, Nguyễn Tri Hạ ở chung với anh ta cũng có chút kỳ lạ, giống như anh trai mà thôi. Ba người họ đứng một chỗ không có cảm giác như người nhà.
“Tri Hạ không quen nhà họ Lê, cậu cảm thấy tôi sẽ để cho con bé đi tới cái chỗ nát bét như nhà họ Lê mà sống ư?” Vốn anh ấy còn muốn giấu Tư Mộ Hàn lâu một chút nên cũng không nhiều lời, trực tiếp chuyển chủ đề sang chuyện khác: “Gần đây Trân Tuấn Tú im lặng hơn nhiều, không hề làm cái gì cả. Tôi nghi ngờ rằng sắp có trò hay để nhìn rồi”
“Tôi cũng đang nghĩ ngờ ông ta đang làm chuyện gì đó, đoán chừng trên tiệc mời lần này có thể nhìn ra chút gì đó. Nếu như Tri Hạ không đi thì tôi cũng không muốn nói nhiều nưa.
Tư Mộ Hàn nói xong thì cúp điện thoại, anh ném điện thoại qua một bên rồi vuốt vuốt đầu. Không hiểu sao trong lòng anh lại có một chút tủi thân, lại có chút mê mang.
Công việc trong tay nhiều đến nỗi không thể làm xong. Tư Mộ Hàn không nghĩ tới những chuyện này nữa mà vùi đầu tiếp tục làm việc.
Trong văn phòng Chủ tịch của tập đoàn Phước Sơn. Trần Tuấn Tú đang đứng bên cạnh cửa sổ, Trần Hiền đứng sau lưng ông ta rồi hỏi: “Vì sao rõ ràng chưa tới thời gian mà bố đã phát ra ngoài nhanh như thế rồi?” Anh ta cầm trong tay tấm thiệp mời giống như cái mới được gửi cho Tư Mộ Hàn sáng nay. Anh ta nói với Trần Tuấn Tú: “Bây giờ con xuất hiện thì sau này sẽ có rất nhiều chuyện không thể đi làm. Có phải là bây giờ có chút… quá sớm không? Nếu không thì đợi mấy ngày nữa con sắp xếp xong mọi việc thì chúng ta lại quyết định”
“Con cho rằng thân phận của con còn có thể che giấu được ư? Sợ là Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn đã biết từ lâu rồi, chẳng qua là bọn hộ đang chờ con lòi đuôi mà thôi. Tối mai là được rồi, lần này bố thê sẽ khiến cho Nguyễn Kiến Định có đến mà không có về, mất hết danh dự!” Trần Tuấn Tú chắp tay sau lưng rồi hít sâu một hơi, giọng nói ông ta có chút run rẩy vì hưng phấn. Ông ta đã tìm Vũ Tuyết Phương nhiều ngày như thế mà chưa thấy, ông ta đã không chờ được nữa rồi.
“Có chuyện gì cần con đi làm không bố?” Trần Hiền cúi đầu rồi đứng sau lưng Trần Tuấn Tú. Từ sau khi Trân Mộc Châu đi ra nước ngoài thì anh ta đã có thể ra vào một cách quang minh chính đại biệt thự nhà họ Trần và tập đoàn Phước Sơn, còn kém chuyện công khai thân phận mà thôi. Trân Hiền nghĩ tới đây thì cũng không xoắn xuýt nữa mà im lặng chờ đợi ngày mai.
...