Chương 3916


...

Toàn bộ đồ ăn sáng đã nguội hết, Nguyễn Tri Hạ thở dài, cô đứng dậy dắt tay Nguyễn Minh Tú, giao người ra, còn phất tay với Ôn Đức Duy đang gào thét rằng: “Có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, còn nữa, anh trai tôi không phải người linh tinh, nhắng nhít gì hết, đây là nhà của anh trai tôi, nếu như anh không yên tâm thì có thể thuê người điều tra tôi thử coi.”

Cô nói xong thì kéo người đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, Tư Mộ Hàn không dính líu đến chuyện này, nhưng anh nghĩ tới Nguyễn Kiến Định nên vẫn bảo quản gia Sơn để ý một chút, còn anh thì tự mình sắp xếp lại, xoa đầu cô gái nhỏ của mình một cái rồi đi làm.

Mặc dù Ôn Đức Duy không vui nhưng trước mặt người khác, không muốn cãi nhau ầm ï ở nhà người ta, sau khi bĩnh tĩnh lại thì anh ta mới biết ngại, không nói gì nữa, người ta nói gì thì anh ta làm theo như thế.

Anh ta ngồi yên xuống ghế, đối diện Nguyễn Minh Tú, nhìn cô ấy ẩn ý nói: “Những lời anh vừa nói có lý hay không, Minh Tú, em phải nghĩ cho kỹ, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không có lần sau đâu, em biết không hả?”

“Em không muốn từ bỏ, nhưng mà em chỉ muốn ở đây đợi anh ta về, Ôn Đức Duy…”

Cô nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ theo bản năng, hai mắt rưng rưng nhìn anh ta.

Đến lúc này, Ôn Đức Duy mới có tâm trạng đánh giá người trước mặt mình, vành mắt cô ấy sưng đỏ, dễ thấy hôm qua cô ấy khóc không ít, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy, rõ ràng cả một buổi tối hôm qua không ngủ, cả câu nói vừa rồi nữa, người đàn ông đó đã đi rôi, mà còn là kiểu đi không một lời từ biệt!

“Đã đến thế rồi mà em vẫn muốn ở đây chờ, Nguyễn Minh Tú, không phải chứ, sao em không chọn lúc khác để thể hiện tình cảm sâu đậm của mình mà lại cứ chọn lúc này hả! Không phải não em bị chó gặm mất rồi đó chứ!” Ôn Đức Duy không vui, dí tay vào đầu Nguyễn Minh Tú, giọng điệu bực tức.

“Ôn Đức Duy! Em đã khó chịu lắm rồi mà anh còn nói em mãi, rốt cuộc anh có phải người đại diện của em nữa không hả?”

“Em còn mặt mũi hỏi anh à, anh còn chưa nói em cái gì đâu, chỉ vì một câu nói của người đàn ông kia mà em không thèm để lại lời nhắn gì, bỏ mặc tất cả mọi người chạy đến đây, em biết rốt cuộc anh ta là người thế nào không, biết anh ta muốn làm gì không, sao em lại không có tiền đồ như vậy!”

Càng nghĩ càng tức, Ôn Đức Duy đứng dậy, tay chống hông đi đi lại lại quanh phòng khách.

“Mười mấy năm trước em đã quen biết anh ta rồi, nhưng mà lúc đó anh ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn mà bỏ đi, em và anh ta là bạn bè cũ, không cần anh phải nhọc lòng lo lắng! Anh về đi, mau về luôn đi, em không cần anh phải quan tâm, em đã sắp ba mươi tuổi rồi, anh có thể đừng quản em như quản một đứa trẻ con như thế không!” Nguyễn Minh Tú bị anh nói thế thì buồn bực không chịu nổi, cô ấy đứng dậy đẩy anh ta về phía cửa.

“Mười mấy năm trước anh ta đã vứt bỏ em rồi, bây giờ em còn vui vẻ quay lại với anh ta y như đứa ngốc như thế, nếu anh mà là anh ta thì anh sẽ cười buồn chết mất, thế mà lại gặp được một kẻ đầu đất như em! Anh ta nói gì em cũng tin hết…

“Em không cần anh lo, anh đi đi, mau chóng rời khỏi chỗ này!” Nguyễn Minh Tú ngắt lời anh ta, vẫn đẩy người ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ đứng lên, thấy hơi khó xử, lúng túng vuốt chóp mũi, mặc dù cô rất muốn nói thay anh trai mình mấy câu nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy người đàn ông tên là Ôn Đức Duy kia nói cũng không sai, hành động của anh ta quả thực y như một tên đàn ông cặn bã.

Nguyễn Tri Hạ thấy người nào đó sắp bị đẩy ra khỏi cửa rồi thì vội vã cầm áo kTư trên ghế sofa đuổi theo.

“Minh Tú, Minh Tú, chị đợi một chút, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, em có thể giải thích chuyện anh em đi mà không nói gì.” Nguyễn Tri Hạ chạy từng bước nhỏ lên trước, kéo tay hai người, miễn cưỡng giữ hai người họ quay về ngồi lại phòng khách.

“Muốn giải thích gì thì nói luôn đi, thời gian của tôi rất quý giá.” Ôn Đức Duy liếc mắt một cái rồi ngồi xuống, vắt chéo chân, đan hai tay vào nhau rồi đặt lên đầu gối, vẻ mặt coi thường, kiêu căng, hơi hất cằm lên, khiến anh ta trông hung dữ hơn hẳn.

...