...
Nguyễn Tri Hạ nhớ năm đó, Lưu Chiến Hằng vì muốn lấy được sự tin tưởng của cô, không tiếc chăm sóc một người thực vật như cô ròng rã ba năm.
Nghị lực này không phải người bình thường có thể có được.
Lưu Chiến Hằng thành người nổi tiếng, chuyện này không liên quan gì đến Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng mà, cô đã quên, người nổi tiếng sẽ luôn dính dáng đến những chuyện thị phi.
“Giáo sư Lưu đúng là đẹp trai thật, nhất là khi giảng bài!”
“Kiến thức chuyên ngành cũng giỏi nhất!”
“Không biết ai may mắn có phúc phần trở thành Lưu phu nhân nữa, nghĩ lại đúng là ghen tị thật!”
“…”
Nguyễn Tri Hạ ngồi ăn trưa trong nhà hàng, những cô gái bàn bên cạnh lại liên tục bàn tán về Lưu Chiến Hằng.
Nếu các cô ấy biết Lưu Chiến Hằng thật ra là một kẻ rác rưởi đến đứa nhỏ cũng không buông tha, không biết các cô ấy có còn say mê anh ta cuồng nhiệt như vậy nữa không.
Nguyễn Tri Hạ cười trào phúng, gọi phục vụ: “Tính tiền.”
Lúc cô đi ra ngoài, phía đối diện có 2 cô gái trẻ tuổi đi tới.
Không biết vì sao, hai cô gái kia cứ luôn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
Cho đến lúc cô đã đi rất xa, lúc quay đầu lại vẫn còn thấy hai cô gái kia đứng đó chỉ trỏ về phía cô.
Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày, bước nhanh hơn quay về studio Tần Thủy San.
“Cô Hạ…”
Lúc cô đi vào, nhân viên trong phòng làm việc đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi mà chào hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, hỏi cô: “Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy? Có gì cứ nói thẳng ra đi?”
Người nhân viên kia lắc đầu: “Hay là chị tự lên mạng xem đi?”
Nguyễn Tri Hạ vừa cầm điện thoại, vừa đi vào phòng làm việc của Tần Thủy San.
Buổi sáng Tần Thủy San đã đi ra ngoài bàn chuyện, đến giờ vẫn chưa về, có điều phòng làm việc của cô ấy Nguyễn Tri Hạ có thể tự do ra vào.
Nguyễn Tri Hạ bước vào, ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại ra lướt web.
Nguyễn Tri Hạ tìm được trên một trang báo giải trí địa phương thứ mà cô muốn coi.
“Lộ diện bạn gái của giáo sư Lưu, thì ra là cô ấy!!”
Một cái tiêu đề hấp dẫn như vậy, lượt xem đã lên đến hàng chục triệu, lượt bình luận cũng lên đến hàng chục ngàn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn sơ qua số liệu, rồi mới nhấp vào xem bài báo.
Cái này đúng là mỉa mai. Cần gì phải đọc báo, ngay từ đầu bài đã có một bức ảnh chất lượng cao được phóng to, đủ để đám phóng viên viết một bài báo thật dài, đủ để khiến người xem suy nghĩ sâu xa.
Là mấy hôm trước lúc cô ăn trưa với Lưu Chiến Hằng trong nhà hàng, bị chụp lại.
Nguyễn Tri Hạ trước đây cũng bị người ta chụp lén, bị chặn rất nhiều lần, nên cô khá nhạy cảm với ống kính.
Nhưng hôm đó rõ ràng cô không cảm giác được có người chụp ảnh.
Huống hồ, ảnh còn được chụp rõ ràng như vậy…
Ngón tay cầm điện thoại của Nguyễn Tri Hạ không ngừng siết chặt, rời khỏi trang web, nhấn số điện thoại Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng giống như vẫn luôn đợi điện thoại của cô, sau khi quay số, chỉ vang lên hai tiếng, đã được nối máy.
“Tri Hạ.” Giọng điệu anh ta rất ôn hòa, nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe vào tai lại thấy sởn gai ốc.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không khách sáo như vậy, cô hỏi thẳng: “Lưu Chiến Hằng, anh có ý gì? Tôi thấy tin đó rồi! Đây là anh cố ý để người ta chụp, cố ý để người ta quay lại đúng không?”
...