...
Mà lần này “Tôi và cuộc sống của tôi” là một chuyện ngoài ý muốn.
Ý cười của Đào Triển Minh sâu hơn mấy phần: “Vậy nếu như có thời gian rảnh rỗi, chúng ta hãy bàn về hợp đồng người phát ngôn đi.”
Lúc trước Thẩm Lệ chỉ quay quảng cáo mở rộng cho Dị Kiền mà thôi, cũng không phải là người đại diện phát ngôn.
“Hửm?” Thẩm Lệ cười mà giống như không phải cười nhìn về phía Đào Triển Minh: “Tổng giám đốc Đào đã có thành ý như vậy, vậy thì tôi cũng đích thân nói với anh nhỉ?”
Biểu cảm của Đào Triển Minh hơi lạ kỳ một chút: “Có thể chứ.”
Thẩm Lệ không nói chuyện, rũ mắt xuống nhấp một ngụm rượu.
Người đàn ông này quá giả tạo rồi.
Quả nhiên là đàn ông làm ăn không có mấy người là đèn đã cạn dầu.
“Chị Tiểu Lệ.” Cố Mãn Mãn đi ra ngoài nhận điện thoại, bị bỏ rơi ở sau lưng của hai người bọn họ, lúc này mới chạy tới.
“Tổng giám đốc Đào nói muốn nói chuyện hợp đồng người phát ngôn với chị, mọi người cứ nói chuyện với nhau một chút đi, chị đến nhà vệ sinh một chuyến.” Thẩm Lệ nói xong câu đó với Cố Mãn Mãn, đặt cái ly ở trong tay qua một bên liền xoay người đi khỏi.
Gần đây Tiêu Văn xảy ra chuyện, tâm trạng của Cố Mãn Mãn cực kỳ tốt, đối với công việc cũng rất nhiệt tình.
Cái này cũng trực tiếp làm cho cô ấy nhìn thấy Đào Triển Minh thuận mắt hơn so với trước kia.
“Tổng giám đốc Đào cũng xem như là bạn bè của chúng ta, hợp đồng của chị Tiểu Lệ cũng dễ nói rồi.” Cố Mãn Mãn lấy một ly sâm banh từ trong tay của nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, cụng ly với Đào Triển Minh.
Đào Triển Minh rủ mắt xuống nhìn Cố Mãn Mãn một cái rồi mới đưa ly rượu đến bên môi.
Sau đó lại ung dung mở miệng nói: “Tâm trạng của cô Cố có vẻ không tệ?”
Cố Mãn Mãn trừng mắt nhìn, cô ấy biểu hiện rõ ràng như vậy luôn hả.
“Có thể tham gia hoạt động của Dị Kiền, có thể hợp tác với Dị Kiền là một chuyện tốt biết bao nhiêu, đương nhiên là vui mừng rồi.” Cố Mãn Mãn thuận miệng nói vu vơ.
Cô ấy nói qua loa lại cảm thấy có thể là bản thân mình nói chuyện có chút tùy tiện rồi, lại chạm có ly với Đào Triển Minh: “Uống rượu, uống rượu đi.”
“Liên quan đến chi tiết của hợp đồng, chúng ta dành chút thời gian bàn bạc với nhau đi.” Giọng điệu của Đào Triển Minh không nhanh không chậm, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
“Được, anh đi làm việc đi.” Dù sao thì cũng là bữa tiệc của Đào Triển Minh chuẩn bị, là một người chủ bữa tiệc, đương nhiên có không ít người cần phải tiếp đón.
Đào Triển Minh giương mắt nhìn về phía xa xăm một chút, giống như là đột nhiên lại có ý kiến, đề nghị: “Cô có muốn đi cùng không?”
“Đến đó để làm gì?” Cố Mãn Mãn mờ mịt nhìn anh ta.
Cũng không biết là nét mặt của cô ấy hay là lời nói của cô ấy có chỗ nào hài hước, khóe mắt của Đào Triển Minh hiện ra ý cười: “Quen biết với nhiều người một chút, có thể mở rộng mối quan hệ.”
“Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Đào.”
Đào Triển Minh nói rất đúng, là một người đại diện, mối quan hệ cũng rất quan trọng, Cố Mãn Mãn hoàn toàn không có lý do để từ chối.
Cố Mãn Mãn đi theo Đào Triển Minh, còn chưa có gặp được ai vậy mà lại bị một người phụ nữ trẻ tuổi ngăn cản lại nói chuyện.
...