...
Lê Quốc Nam đi về sau cùng Trần Bắc và đám vệ sĩ, từ lúc được cứu ra đến bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy, chẩn đoán của bác sĩ không được tốt cho lắm, thuốc được dùng quá liều sẽ ảnh hướng đến tính mạng, cụ thể anh cũng không quan tâm nên không rõ.
“Bố đi nghỉ đi, con bảo vệ sĩ đưa đi là được.” Nhìn thấy cuồng thâm dưới mắt của anh, Nguyễn Hướng Minh thở dài, chắp hai tay ra sau như người lớn, ra hiệu cho người vệ sĩ ở bên cạnh, tự mình đi lên phía trước.
Không ngờ cậu bé lại quan sát tỉ mỉ như vậy, lòng Tư Mộ Hàn cảm thấy ấm áp, cũng không cần phải đi theo, hệ thống bảo an ở bệnh viện làm tương đối tốt, huống hồ còn có vệ sĩ của anh đi theo, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Phòng bệnh của Lê Quốc Nam ở cách xa Nguyễn Tri Hạ nhất, đồ đạc trong phòng vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường và bàn ghế, ngoài mấy đồ như hoa quả ra thì không còn gì nữa, nhìn sơ sài đến khó chịu.
Nếu như không phải vệ sĩ quả quyết đưa cậu bé vào phòng này, cậu bé còn tưởng mình đi nhằm phòng rồi.
Nguyễn Hướng Minh do dự một lúc, nhìn người đàn ông không rõ mặt đang nằm trên giường, quyết định đi qua đó xem thế nào.
Vệ sĩ không đi theo vào, chỉ đứng bên ngoài cửa trông coi, cửa phòng không được đóng, lượng ánh sáng lớn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu lên tấm chăn trắng ngần, màu trắng như tuyết có hơi kích thích mắt.
Nguyễn Hướng Minh khó khăn bên chiếc ghế lại gần giường bệnh, điều chỉnh vị trí hai lần, cảm thấy vửa ý rồi mới xắn tay áo lên, thở hổn hển chống vào giường để leo lên ghế, vừa giường mắt lên thì nhìn thấy đôi mắt đen nhìn mình, dọa cậu bé lảo đảo, suýt nữa ngã khỏi ghế, may mà tay kịp túm lấy ga giường, mới gắng gượng cho người mình vững lại.
Vỗ vỗ trái tim đang đập loạn lên, Nguyễn Hướng Minh trừng mắt nhìn Lê Quốc Nam, tức giận nói: “Chú Nam, cháu có lòng tốt đến thăm chú, sao chú có thể dọa cháu như vậy! Chú sắp dọa chết cháu rồi.”
Điều chỉnh tư thế hai lần vẫn cảm thấy không thoải mái, Nguyễn Hướng Minh dứt khoát không ngồi ghế nữa mà đứng dậy, trèo lên giường rồi ngồi cạnh Lê Quốc Nam, đá chiếc ghế bên cạnh hai cái, tâm trạng mới cảm thấy tốt hơn.
“Cháu là ai? Cháu biết chú sao?” Vừa mới tỉnh dậy, giọng của Lê Quốc Nam còn hơi khàn khàn, tuy rằng âm thanh vẫn dễ nghe như vậy, thế nhưng lời nói ra lại dọa đến Nguyễn Hướng Minh.
Cậu bé chau mày đạp giày xuống, khoanh chân lại nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc, chỉ vào mặt mình nói: “Chú Nam, cháu là Nguyễn Hướng Minh đây! Chú quên rồi sao? Chú nhìn cháu lớn lên từ nhỏ mà, bây giờ lại không nhận ra cháu nữa sao?”
“Trong đầu chú là một khoảng trắng, chú họ Lê sao?” Lê Quốc Nam liếm đôi môi khô của mình, anh ta đã tỉnh từ lúc cậu bé bước vào, thế nhưng vừa tỉnh lại, anh ta lại không nhớ một chút gì nữa, những mảnh ký ức trong đầu đều mơ hồ, giống như có một tầng sương mù dày đặc che hết toàn bộ ký ức của anh ta, hơi dùng sức để nhớ lại, đầu lại đau điếng, cậu bé tự nhiên trèo lên giường như vậy, hiển nhiên là biết anh ta, nghĩ đến đây, anh ta tạm thời không hành động thiếu suy nghĩ.
Đợi sau khi cậu bé trèo lên giường, anh ta mới lên tiếng hỏi những chuyện mà mình muốn hỏi.
“Chờ đã chú Nam, cháu giúp chú gọi bác sĩ.” Tình trạng mất trí nhớ này Nguyễn Hướng Minh cũng chưa từng tiếp xúc qua, cho dù có thành thục đến thế nào đi chăng nữa, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, gặp phải những chuyện như thế này, trong lòng vẫn vô cùng hoảng loạn, thế nhưng vẫn nhớ phải gọi bác sĩ.
Cậu bé trèo xuống giường, nhấn chuông gọi bác sĩ, rồi ngồi lại lên ghế, thế nhưng lúc này cái ghế như có gắn đinh, cho dù thế nào cậu bé cũng không ngồi im được, hết quay trái lại quay phải, trong khoảng thời gian không dài, bác sĩ đã đến.
Tư Mộ Hàn cũng đi qua, anh vẫn luôn ở hành lang trông Nguyễn Tri Hạ, nhìn thấy bác sĩ vội vàng đi đến bên này, nghĩ đến lúc nãy cậu bé cũng đi qua đây, cảm thấy không yên tâm, nhanh chóng đi theo bọn họ.
...