Chương 2112


...

Tạ Sinh rất thông mình, nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, liền đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.

“Giống như Hằng đã nói, dường như là một cô gái rất thông minh.” Tạ Sinh nói xong liền giơ tay ra phía sau làm một vào kí hiệu, sau đó ai đó đã cầm một chiếc ghế đi qua.

Tạ Sinh ngồi xuống cạnh giường, giống như muốn nói chuyện dài với Nguyễn Tri Hạ.

Mặc dù trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng đã có suy đoán, nhưng lại không chắc chắn.

Nghe Tạ Sinh nói “Hằng”, có lẽ là Lưu Chiến Hằng.

Cô bình tĩnh nhìn Tạ Sinh, không nói gì.

Tạ Sinh lại giống như đã quen biết cô từ lâu, tiếp tục nói chuyện với cô bằng một giọng điệu quen thuộc: “Cô biết Hằng chứ, cậu ấy là đứa trẻ có năng khiếu nhất mà tôi từng gặp, ôi cũng rất kỳ vọng vào cậu ấy, thậm chí còn hơn cả con trai ruột của tôi.”

“Nhưng, nó lại muốn giết chết tôi.” Tạ Sinh thở dài: “Thật sự làm tôi rất đau lòng.”

Nguyễn Tri Hạ nghe ông ta nói, giống như một người cha bình thường, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.

Cô mới không tin Tạ Sinh muốn tán gẫu với cô.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc ông muốn làm gì?”

Biểu cảm của Tạ Sinh liền trở nên nghiêm túc, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy ông ta có thể có vấn đề về tâm lý, mới thay đổi sắc mặt nhanh như vậy.

“Vốn muốn cùng cô nói chuyện một lúc, cô không đồng ý thì thôi vậy.” Tạ Sinh nói như thế nhưng trong giọng nói vẫn có chút tiếc nuối.

Ông ta giơ tay lên, bên cạnh có người đưa cho ông ta một tập tài liệu.

“Sau khi cô tỉnh lại, chúng ta cuối cùng cũng chính thức gặp nhau.” Trong ánh mắt của Tạ Sinh mang theo sự say mê, tiếp tục nói: “Vật thí nghiệm số hai.”

Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ đoán, việc Tạ Sinh muốn làm có thể liên quan đến thí nghiệm gì.

Nhưng sau khi nhận được câu trả lời từ Tạ Sinh, cô cảm thấy có chút đáng sợ.

Tạ Sinh gọi cô “Vật thí nghiệm số hai.”

Cô là vật thí nghiệm.

Tạ Sinh bình tĩnh nói: “Cô Hạ, không cần sợ hãi, mặc dù cô xảy ra một chút vấn đề, nhưng bây giờ cô lại có nhiều giá trị để thử nghiệm hơn, đây là một chuyện tốt.”

Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn Tạ Sinh: “Thí nghiệm gì?”

Tạ Sinh nghe câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt càng trở nên say mê: “Một thí nghiệm rất có giá trị với thế giới, tôi dùng một nguồn nhân lực và vật chất lớn cho việc này, cũng tiêu tốn tinh lực nửa đời tôi, mặc dù….”

Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Nên, tôi với tư cách là một người thử nghiệm, cần tiếp tục nghe những điều vô nghĩa này không? Nói vào trọng điểm đi, không cần nói những lời vô nghĩa này nữa, tôi không muốn biết ông vì cái gọi là “thí nghiệm rất có giá trị với thế giới” rốt cuộc đã giết hại bao nhiêu người, cũng dùng hết bao nhiêu tiền, dùng hết bao nhiêu thời gian.”

Đi đến vật thí nghiệm của mẹ.

Lưu Chiến Hằng là con nuôi của Tạ Sinh, anh ta làm nhiều điều biến thái như vậy, Tạ Sinh là người nuôi dưỡng anh ta sao có thể bình thường được chứ?

Hơn nữa người bình thường có thể đem một người sống làm vật thí nghiệm sao?

Với lại trong tình huống mà Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không biết gì cả.

Tạ Sinh còn biến thái hơn Lưu Chiến Hằng.

Bây giờ Nguyễn Tri Hạ nhìn Tạ Sinh chỉ cảm thấy chán ghét.

...