...
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, trước tiên là nhìn thấy chủ quản bộ quản phòng, bên cạnh cô ta, là một người trông giống Lưu Chiến Hằng như đúc.
Lúc cô nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, cất tiếng trước: “Anh là Lưu Chiến Thiên sao?”
Lưu Chiến Thiên nở nụ cười, khuôn mặt đó giống như chính một Lưu Chiến Hằng khác.
Anh ta chậm rãi nói: “Cô Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Giọng của anh ta giống hệt như giọng của Lưu Chiến Hằng, nếu như không nghe kĩ, thì sẽ không thể nghe ra được giọng hai người có gì khác nhau.
Giọng của Lưu Chiến Hằng nghe kĩ thì sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, mà trong giọng của Lưu Chiến Thiên có một chút nặng nề vô hình, giống như…ngữ khí lúc Tư Mộ Hàn dùng để nói chuyện.
Nguyễn Tri Hạ cười như không cười: “Xem ra, anh rất mong đợi chúng ta gặp mặt lần nữa nhỉ.”
“Đúng là vậy.” Lưu Chiến Thiên nói xong dừng một lúc, mới lại nói: “Chắc hẳn Cô Hạ rất muốn cùng tôi uống một cốc cà phê phải không.”
“Đương nhiên.” Mục đích của Nguyễn Tri Hạ chính là tìm được Lưu Chiến Thiên, biết được tung tích của Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Thiên chủ động mời cô uống cà phê, sao cô có thể từ chối chứ?
Khi Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Thiên nói chuyện đều dùng tiếng mẹ đẻ, quản lí nghe không hiểu, một mặt mờ mịt nhìn Lưu Chiến Hằng: “Lưu, các anh…”
Lưu Chiến Hằng quay đầu qua, dùng tiếng Anh nói với quản lí: “Tôi có việc phải đi rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn đang mang theo hành lí, cô đẩy hành lí sang cho quản lí bộ quản phòng: “Làm phiền cầm giúp tôi về phòng, tôi vẫn ở lại đây vài ngày, muộn nhất là đến giờ dùng bữa tối tôi sẽ về, nhớ lúc đó đem thức ăn đến cho tôi, vẫn như lúc trước.”
Quản lí gật đầu: “ Được rồi.”
Nguyễn Tri Hạ cố ý nói lời này để Lưu Chiến Thiên nghe được.
Cô bây giờ đi cùng Lưu Chiến Thiên, buổi tối nếu như không về, vậy thì nhất định là Lưu Chiến Thiên đã làm gì đối với cô rồi, phòng ngừa cô không trở về.
Mặc dù Lưu Chiến Thiên không có lí do hại cô, nhưng mọi việc cẩn thận trước vẫn hơn.
…
Hai người Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Thiên tìm đến phòng cà phê trong khách sạn, ngồi xuống bắt đầu nói chuyện.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được nhìn Lưu Chiến Thiên nhiều hơn hai cái.
Lưu Chiến Thiên vẫn như ngày trước, quần áo đều là màu đen, trông nghiêm túc mà nặng nề, nhìn như vậy thì hoàn toàn có thể nhìn ra sự khác biệt giữa anh ta và Lưu Chiến Hằng.
Cũng có thể là vì, thân phận của anh ta đã lộ ra ngoài rồi, anh ta cũng không cần che giấu cố ý học theo Lưu Chiến Hằng.
Tối hôm đó, khi cô và Tư Mộ Hàn đi đến nhà của Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Thiên có lẽ là cố ý học theo Lưu Chiến Hằng, muốn lừa gạt để qua cửa.
Mà anh ta cũng thành công rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ không khống chế được mà thay đổi.
Nếu như tối ngày hôm đó cô nhận ra, anh ta không phải Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng cũng sẽ không bị cưỡng ép đưa đi.
Lưu Chiến Thiên đưa thực đơn đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, làm dấu tay “mời”: “Ưu tiên phụ nữ trước.”
Không nói đến bộ quần áo nghiêm túc nặng nề đó của anh ta, thì từng hành vi lời nói của anh ta, quả thực không khác gì Lưu Chiến Hằng, hoàn toàn có thể biến giả thành thật trở thành Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ hít một hơi, gọi cho mình một cốc cà phê.
Cả hai gọi món xong, cà phê vẫn chưa đem lên, Nguyễn Tri Hạ liền hỏi anh ta: “Lưu Chiến Hằng đâu?”
“Không phải nói là chỉ uống cà phê thôi sao? Cốc cà phê còn chưa pha xong, Cô Hạ sao đã đổi ý rồi?” Ngữ điệu Lưu Chiến Thiên thong thả chậm rãi, xem ra rất thảnh thơi.
Nguyễn Tri Hạ cong môi, hiện lên nụ cười nghĩ một đằng nói một nẻo: “Uống cà phê xong, anh sẽ nói chứ?”
“Uống cà phê trước rồi nói sau đi.”
...