...
Cô cứng ngắc như tảng đá ở trong lòng Tư Mộ Hàn, lại chỉ có thể để Tư Mộ Hàn đưa đi khách sạn, một câu phản đối cũng không nói.
Theo như tính cách của Tư Mộ Hàn, lần này Nguyễn Tri Hạ phóng hỏa đốt biệt thự đã chọc giận anh, nhưng từ lúc Tư Mộ Hàn tìm được cô đến bây giờ vẫn ẩn nhẫn không lộ vẻ tức giận, vậy cũng đã là vô cùng may mắn rồi.
Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không dám tiếp tục chọc giận anh nữa.
…
Tư Mộ Hàn dĩ nhiên là ở khách sạn tốt nhất thành phố.
So với khách sạn nhỏ mà không cần đăng ký cũng có thể ở mà Nguyễn Tri Hạ ở trước đó thì tốt hơn gấp trăm lần gấp nghìn lần.
Nguyễn Tri Hạ vào trong phòng, ngồi trên giường không nhúc nhích.
Tư Mộ Hàn cởi áo khoác ra, ra lệnh: “Đi tắm.”
Nguyễn Tri Hạ tựa như người máy, Tư Mộ Hàn ra mệnh lệnh gì, cô lập tức sẽ làm theo.
Chỉ là, khi cô bước chân vào phòng tắm, phát hiện Tư Mộ Hàn lại đi theo ngay phía sau.
Nguyễn Tri Hạ cau mày: “Anh muốn làm gì?”
Tư Mộ Hàn cong môi, cười lạnh, thấp giọng nói: “Đương nhiên là nhìn em.”
Âm cuối cùng còn nhấn xuống, lộ ra vài phần lạnh lẽo.
“Hiện giờ em còn có thể đi đâu được nữa?” Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười, mang một chút ý giễu cợt.
Tư Mộ Hàn nghiêm túc nói: “Ngay cả biệt thự của anh mà em cũng dám đốt, khách sạn này thì có là gì?”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy vậy thì sững người.
Cô có chút không hiểu nổi suy nghĩ của Tư Mộ Hàn.
Cô dám đốt biệt thự của Tư Mộ Hàn, cũng chỉ vì cô cảm thấy Tư Mộ Hàn sẽ không để ý đến một ngôi biệt thự.
Nhưng khách sạn này cô nào dám đốt?
Anh thật sự nghĩ cô không sợ trời không sợ đất, không có thường thức sao?
Nguyễn Tri Hạ thấy thái độ kiên định của Tư Mộ Hàn, có vẻ sẽ không chịu nhượng bộ, đơn giản mặc kệ, trực tiếp cởi quần áo tắm trước mặt Tư Mộ Hàn.
Cô ngồi vào trong bồn tắm, đưa lưng về phía Tư Mộ Hàn.
Nhưng dù đưa lưng về phía Tư Mộ Hàn, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang ở trên người mình như thành thực chất, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu cháy cô.
Nguyễn Tri Hạ cố gắng tắm cho xong, đến khi xong xuôi, cô được Tư Mộ Hàn dùng khăn tắm bọc lấy rồi ôm về giường.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tư Mộ Hàn đi mở cửa, lúc trở lại thì trong tay có thêm một cái túi xách.
Anh để túi xách lên đầu giường: “Thay đồ.”
Nói xong, anh lập tức đi vào phòng tắm.
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen1.one
Nguyễn Tri Hạ mở túi ra xem, thấy có một bộ áo ngủ lông mềm mại, nhìn có vẻ rất thoải mái.
Nguyễn Tri Hạ rất rõ tình trạng của mình lúc này, cô không có cùng quyền lợi đòi hỏi Tư Mộ Hàn, chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe lời.
Tư Mộ Hàn tắm rửa xong đi ra, thấy Nguyễn Tri Hạ đã ngoan ngoãn thay đồ ngủ, tựa vào đầu giường chờ mình thì nở nụ cười thỏa mãn.
Anh cúi người hôn nhẹ lên môi Nguyễn Tri Hạ, giọng nói có vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Sau này em cũng phải ngoan như bây giờ, đừng chọc giận anh nữa.”
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt hai tay, không phản kháng cũng không trả lời.
Tư Mộ Hàn thấy hết những phản ứng nhỏ của cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại không tức giận.
Anh vòng tay ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng: “Ngủ đi.”
...